Súng và dao găm đồng loạt chịu lực, vũ khí của hai người cùng lúc tuột khỏi tay.
Tiếp theo là cảm giác đau đớn kéo đến, người ta có câu đau đến tê tâm liệt phế thì chính là như vậy.
Cốc Tâm Chí luôn cho rằng mình không sợ đau, nhưng nội tạng đau đớn kịch liệt khiến thân thể của cậu hoàn toàn co rút, đau đến mức trên đầu của cậu nháy mắt toát mồ hôi, liên tục nhiễu xuống từ bên xương quai hàm.
Cậu bụm chặt vết thương, máu tươi trào ra lòng bàn tay, căn bản không ngừng được.
Sức sống của nhân loại mới tương đối khủng bố, chỉ cần nhất thời không thể cắt đứt đầu thì vết thương bị cắt rời đã chậm rãi khép lại.
Sóng dao găm của Cốc Tâm Chí có răng cưa bất quy tắc, một nhát cắt qua, cho dù là nhân loại mới không nguy hiểm đến tánh mạng thì cũng phải ăn đau không ít.
Râu quai nón ôm lấy cuống họng đang trào máu, đau đến nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào Cốc Tâm Chí, trong mắt tất cả đều là máu, dữ tợn đến mức khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Gã cất lên từng tiếng vụn vỡ: “Mày…”
Cốc Tâm Chí không chờ gã nói dứt lời.
Dao găm bị ném ra xa mười mấy mét, muốn nhặt lại đã không còn kịp, Cốc Tâm Chí nhào tới đè đầu râu quai nón xuống, muốn dùng tay xé đầu của gã ra!
Râu quai nón coi như biết Cốc Tâm Chí là một người ân đền oán trả, nhưng cũng không nghĩ tới là một kẻ khát máu cuồng tính như vậy, bị Cốc Tâm Chí bóp lấy cần cổ vẫn chưa khép lại vết thương, gã điên cuồng gào thét một tiếng, một tay khống chế tay phải của Cốc Tâm Chí, một tay bóp mạnh vào vết thương của Cốc Tâm Chí, vết thương lập tức trào ra như suối!
Cốc Tâm Chí không rên tiếng nào, miễn cưỡng cắn chặt hàm răng đến chảy máu, bàn tay dính máu nhấc cầm của râu quai nón lên, ngón tay giữa đâm vào cổ họng bị thương của râu quai nón.
Đây hoàn toàn là cách đấu của thú hoang, một sư tử một mãnh hổ, dùng hết toàn bộ sức mạnh hung hãn man rợ để lấy mạng của đối phương.
Nhưng sức mạnh của Cốc Tâm Chí dần dần xói mòn, còn sức mạnh của râu quai nón lại đang từng chút một khôi phục.
Nói tới tố chất thân thể, dù sao thì nhân loại mới và nhân loại cũ vẫn có một trình độ chênh lệch nhất định.
Cốc Tâm Chí bị râu quai nón đè ngã xuống đất, máu tại vết thương vẫn ào ào chảy ra.
Cậu bị máu sặc, ho không ngừng, sức lực trên tay cũng dần dần yếu đi.
Bên ngoài có động tĩnh, dường như có tiếng súng và tiếng hét thảm, tiếng đánh nhau cũng truyền đến, giây lát trôi qua, bên ngoài lại truyền đến những tiếng nói chuyện xôn xao kèm với tiếng bước chân vội vàng.
Nghe tiếng động, số người tiến tới ít nhất cũng cỡ một tiểu đội.
Râu quai nón gặp phải biến cố bất ngờ, vừa đau vừa tức, bây giờ đoán rằng quân chi viện của mình đã tới, đối mặt với người mà gã từng yêu nhưng không đạt được này, ngược lại nặn ra một nụ cười, bàn tay đầy máu nắm lấy tóc Cốc Tâm Chí, dùng lực siết chặt.
Trên tay của gã toàn là máu của Cốc Tâm Chí, cảm xúc máu tươi mang lại cho gã một loại khoái cảm vặn vẹo: “…Người của tao đã đến, mày nhất định sẽ chết.”
Cốc Tâm Chí cũng nghe được tiếng động giống gã.
Nhưng cậu vẫn cười theo.
Râu quai nón làm sao không biết gã bị người ta lợi dụng, bây giờ nhìn thấy Cốc Tâm Chí làm ra bất kỳ biểu lộ gì cũng cảm thấy chướng mắt, muốn ra tay móc đôi mắt điếc không sợ súng này.
Thừa dịp gã kích động trong lòng, Cốc Tâm Chí há mồm cắn vào gáy của râu quai nón!
Nơi cổ họng của râu quai nón vừa mới lành lại chưa được bao lâu, xương sụn liền bị cắn nát tan, gã đau đớn hét lớn một tiếng, đang muốn nhấc Cốc Tâm Chí lên khỏi mặt đất, phía sau liền truyền đến tiếng lên đạn giòn tan của chốt súng kiểu cũ.
Râu quai nón biết Cốc Tâm Chí lợi hại, không dám khinh thường, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, lập tức hô to: “Nổ súng! Nổ súng!”
Tiếng súng vang lên trong chớp mắt, viên đạn kiểu cũ vỡ ra, nhưng lại bắn trúng ngay tim râu quai nón.
Thân thể của râu quai nón cứng đờ, bị lực của súng bắn tới khiến gã hơi gục xuống.
Cốc Tâm Chí hô to: “Dao găm!”
Cậu vừa dứt lời thì một con dao găm hình thánh giá liền bay đến bên tay phải của cậu.
Cốc Tâm Chí vung dao lên, tia sáng chợt lóe, máu đỏ như mưa.
Râu quai nón ngã rạp trên người Cốc Tâm Chí, hoàn toàn bất động.
Cốc Tâm Chí cũng không đẩy gã ra, cùng thi thể đã bị cắt đứt đầu của gã nằm ngay đó, hơi thở gấp gáp, từ trong miệng thở ra mùi tanh hơi lạ.
Nhan Lan Lan nâng khẩu súng vẫn còn đang bóc khói, cô bày tỏ mình chưa nghe thấy yêu cầu như thế.
Cô phất tay lên, tiếng chuông leng keng, đám binh lính do Thư Văn Thanh thuê đến tiếp tục tản ra, đi thanh trừng đám tàn quân của râu quai nón, chỉ còn lại hai người có thân thể cao to nhất bảo hộ bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.
Bị chen chúc ở chính giữa, Tôn Bân ngộp đến đổ mồ hôi, cậu chạy nhanh đến máy chủ, chỉnh lý một chút suy nghĩ, tiện tay thử nghiệm việc khôi phục hệ thống bị gián đoạn, hệ thống an toàn trong khu căn cứ tạm thời bị mất đi hiệu lực, Tôn Bân liên tục lẩm bẩm trong miệng.
Tôn Ngạn bước nhanh về phía trước, không kịp thu lại con dao găm vừa mới tung ra, trước tiên đẩy râu quai nón còn đè trên người Cốc Tâm Chí xuống.
Cốc Tâm Chí ngửa mặt nằm trên đất, dường như mệt mỏi cực độ, đôi mắt cũng mở không ra, trong miệng thì thào điều gì đó.
Tôn Ngạn cho rằng Cốc Tâm Chí đang hỏi tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Cậu cũng không nóng lòng kéo Cốc Tâm Chí ngồi dậy, chỉ cho rằng Cốc Tâm Chí quá mệt mỏi nên liền xếp bằng ngồi xuống bên cạnh: “Là Đinh đội phái chúng tôi tới.”
Đinh Thu Vân muốn bọn họ nội ứng ngoại hợp, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở ngay sau lưng.
Sau khi cuộc chiến giành kho vũ khí bắt đầu, các tổ chức nhỏ hơn thành lập liên minh với nhau, nhưng vẫn âm thầm cạnh tranh, cố tình trì hoãn, hy vọng thu hoạch được nhiều lợi ích từ trận chiến này. Những tổ chức lớn làm sao chịu ngồi yên xem mình bị tiêu hao đội ngũ, vì vậy cố ý lưu lại đội quân dự bị để xua đuổi các tổ chức nhỏ bé này, không thể xua đuổi được đám người ngồi xem hổ đấu thì liền dùng vũ lực.
Không ai ngờ khi mọi chuyện đã định, tất cả đều đang buông lỏng cảnh giác thì một đội ngũ vô danh với số lượng cực khổng lồ bỗng chốc tiến tới san bằng tất cả.
Đám nhân loại cũ này căn bản không nằm trong danh sách đề phòng của nhân loại mới.
Cho nên, nhân loại mới vì nội chiến quá lâu dẫn đến sức cùng lực kiệt, dễ dàng sụp đổ.
…Kho vũ khí mà bọn họ mơ ước đã bị nhân loại cũ tiếp quản.
Cốc Tâm Chí lại chẳng nghe thấy gì cả.
Sinh mệnh xói mòn như nước, róc rách chảy ra khỏi vết thương trên thân thể của cậu, nội tạng bên trong tựa như bị hàng ngàn con kiến chui vào, đau đến chết đi sống lại.