Lúc đầu, Hàn Lập bởi vì không quen với vật này, cho nên bay nghiêng bay ngửa, lúc cao lúc thấp, cực kỳ không ổn. Nhưng không sau, hắn đã dễ dàng thuận tay, cũng có thể giống như vị Vương sư thúc kia, chắp tay sau lưng, tiêu sái bay tới bay lui.
Pháp khí này tuy nói sử dụng dễ dàng, điều khiển cũng đơn giản, nhưng rất rõ ràng tốc độ cũng không phải là nhanh, so với tuấn mã bình thường thì nhanh hơn một chút mà thôi. Cái này cũng khó trách, đệ tử trong cốc nhiều như vậy. Tuy nói pháp khí Thanh Diệp kém một chút, nhưng dù sao Hàn Lập cũng là lần đầu tiên phi hành trên không trung, cho nên cũng rất hăng hái bừng bừng hồi lâu.
“Ha ha!” Trong tiếng cười lớn, Hàn Lập cuối cũng đã có thể khu động pháp khí bay đi các nơi khác.
Dọc theo đường đi, cũng gặp mấy vị đệ tử khác cũng đang phi hành. Có lẽ do khuôn mặt của Hàn Lập quá xa lạ, cho nên mấy người đều tò mò nhìn Hàn Lập, nhưng khi nhìn ra cảnh giới công pháp của hắn chỉ là tầng thứ chín, bọn họ đều khinh thường cách xa ra.
Hàn Lập đều thấy cử động của những người này, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, trong lòng không khỏi cười lạnh vài tiếng. Xem ra đệ tử của đại phái tu tiên so với con người thế tục cũng không có gì khác nhau!
Hàn Lập đang nghĩ ngợi thì đã tới trước một quần thể kiến trúc khá lớn, sau đó tới trước đại điện “Bách ky đường” mà hạ xuống đi vào.
Trong điện một vị trung niên chấp sự sau khi nhìn thấy Hàn Lập tiến vào có chút kinh ngạc, không khỏi mở miệng hỏi: “Hàn sư đệ, ngươi sao lại quay trở lại nhanh như vậy, Vương sư thúc đâu rồi?”
Đó là nơi mà khi nãy vị Vương sư thúc đã dẫn Hàn Lập tới ra mắt, vị chấp sự này cũng là mới vừa gặp mặt Hàn Lập, cho nên khi thấy hắn quay lại nơi đây, cũng rất kinh ngạc.
“Vu sư huynh, vừa rồi ta tới nơi đây, nghe nói nơi này là là nơi nhận công tác tạp vụ phải không?” Hàn Lập không trả lời ngay câu hỏi của đối phương, mà cười hỏi ngược lại.
“Không sai, đúng vậy! Chẳng lẻ sư đệ muốn nhận nhiệm vụ nhanh như vậy sao? Hàn sư đệ là đệ tử mới nhập môn, theo quy định có thể có một tháng để làm quen với nội tình trong cốc, sau đó mới nhận công tác cũng không muộn? Không cần phải gấp như thế!” Chấp sự kinh ngạc nói.
“Ha ha, không sao đâu! Ta hiện tại cũng muốn tìm việc để làm, không biết công tác trồng trọt có thiếu người hay không?” Hàn Lập mỉm cười.
“Cái này cũng khó? Các đệ tử khi nhận nhiệm vụ, đều được phân phối công tác, muốn làm cái gì, cũng không đơn giản! Trừ khi có thể chứng minh bản thân có kinh nghiệm về mặt đó, mới có thể được chiếu cố!” Người chấp sự này hơi khó khăn nói.
Hàn Lập vừa nghe, đã cau mày xuống, chẳng lẻ thật phải đi tìm vị Diệp sư thúc kia mới được sao?
“Không sao, công tác trồng trọt kia, cứ để cho vị Hàn sư điệt này tùy ý chọn lựa là được!” Một thanh âm Hàn Lập có chút quen tai từ phía sau truyền tới, làm cho Hàn Lập giật mình quay đầu lại nhìn, là vị Diệp Tính lão giả kia không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau. Đang mỉm cười nhìn Hàn Lập.
“Đường chủ, đã trở về!” Trung niên chấp sự vừa thấy lão giả, lập tức cung kính thi lễ.
“Ừm, đã trở về!” Lão giả nói.
“Diệp sư thúc!” Hàn Lập cũng vội vàng cung kính thi lễ.
“Ha ha, Hàn sư điệt tới cũng thật mau! Ta cũng chuẩn bị đến nơi đây, để giao phó cho người dưới tay để cho sư điệt tùy ý chọn lựa công tác!” Vị Diệp sư thúc này thoạt nhìn tâm tình rất tốt, vừa cười vừa nói.
“Làm phiền sư thúc quá! Ta cũng là tùy ý chạy đến đây xem qua một chút mà thôi, xem thử có thể không phiền tới sư thúc mà có thể tìm được một nhiệm vụ thích hợp hay không?” Hàn Lập tựa hồ rất xấu hổ nói.
“Nơi này chính là do ta định đoạt, có cái gì phiền đâu! Vu chấp sự, đưa các loại công tác trồng trọt ra, để cho Hàn sư điệt chọn cho hài lòng mới thôi!” Lão giả rất hào phóng vung tay lên, ý bảo vị thuộc hạ này cứ theo lệnh mà làm việc.
Vị Vu chấp sự này bị những lời này làm cho trợn mắt há hốc mồm, sau khi nhìn thật kỹ Hàn Lập, mới vội vàng đi tìm trúc giản ghi lại các loại công tác tạp vụ. Trong lòng không khỏi thầm đoán Hàn Lập cùng cấp trên của mình có quan hệ gì.
“Từ trên xuống dưới là các loại công tác trồng trọt, đều ở chỗ này. Hàn sư đệ cứ xem qua đi!” Vu chấp sự môtị khối trúc giản màu xanh rất nhanh đã trở lại.
Hàn Lập sau khi cảm tạ, tiếp nhận lấy trúc giản mà chăm chú xem.
“Chăm sóc Ngũ hoa thụ mười ba cây, hàng năm giao nộp hai trăm quả”.
“Chăm sóc một gốc Hỏa Vân sâm ba trăm năm, cam đoan không mất linh tính”.
“Chăm sóc Thực nguyệt Mai thảo một mẫu, mỗi kỳ giao nộp một trăm cân”.
“Chăm sóc rừng Hoàng Ngọc trúc…”
Công tác trồng trọt trên trúc giản rất nhiều, quả thật không ít! Nhưng hầu hết đều không lọt vào mắt của Hàn Lập. Đến khoảng giữa trúc giản, một công tác làm cho Hàn Lập rất hài lòng, mới xuất hiện.