Lương Tam treo trên cổ ngựa xâu lỗ tai của người Đột Quyết hỏi trưởng quan của mình, Quan Trung hán tử lưu ý nhất chính là quân công, đây có thể làm rạng rỡ tổ tông.
– Còn có mặt mũi đòi quân công, 12 huynh đệ chết trận, chúng ta quá mất mặt rồi, số lỗ tai này có rất nhiều là trẻ con, trở lại không bị quân pháp xử trí coi như chúng ta cảm ơn trời đất rồi, còn dám đòi quân công?
Sắc mặt Trình Xử Mặc dễ chịu hơn, nhưng vẫn còn âm trầm.
– Giáo úy, ngài là đích tử của lão quốc công gia, thư ký quan còn dám không nể mặt ngài?
– Hừ hừ, nếu như ta dùng thân phận tạo áp lực, chúng ta không chỉ vô công, trái lại sẽ có tội, trong quân đội nếu như dùng được nhân tình, các ngươi còn cái đầu hả.
– Tiểu nhân không hỏi nữa, ngài xin bớt giận, chúng ta tốt xấu cũng là báo thù cho các huynh đệ đã chết, việc này cũng đáng phải ăn mừng chứ. Ngày hôm qua khi giúp ngài dọn giường phát hiện ngài còn có một vò tử hảo tửu, không bằng đêm nay chúng ta uống hết nó?
Lương Tam là người cơ linh nhất trong số các huynh đệ, biết làm sao chuyển đề tài.
– Ai nói cho ngươi đó là rượu, Đó là cồn dùng để chữa thương, uống sẽ chết người.
– Tiểu nhân biết, ngài từng nói rồi, tối hôm qua tiểu nhân không nhịn được uống trộm một ngụm, sợ ngài trách tội, đã nghĩ uống cho chết luôn. Ai ngờ hiện tại cũng không chết, vừa rồi còn chém chết hai người Đột Quyết, khí lực nhiều dùng không hết, đây là dấu hiệu tiểu nhân sắp chết sao?
Lời nói của Lương Tam khiến mọi người cười ồ lên, lập tức có gan lớn nói tiếp.
– Tiểu nhân cũng chán sống lắm rồi, cắt cổ quá đau, thắt cổ quá khó coi, giáo úy, ngài không bằng thưởng tiểu nhân một chén lớn, uống cho chết quách đi, tối hôm qua Lương Tam còn hà chúng ta mấy hơi thở, mùi rượu đó quá thơm, ngài sẽ không luyến tiếc chứ?
Nói cho Trình Xử Mặc mặt đỏ tới mang tai, Vân Diệp chính là nói với hắn như thế, hắn cũng lén hưởng qua, mặc dù vị rượu hơi mạnh, nhưng thật sự là cực phẩm mỹ tửu, trong lòng nghĩ có phải là Vân Diệp sợ hắn uống rượu hỏng việc, cố ý lừa gạt hắn hay không.
– Nói bậy cái gì, huynh đệ ta là thần y, lời này chính là hắn nói, còn sai sao. Qua vài ngày nữa hắn cũng tới Sóc Phương, muốn uống hảo tửu trong tay hắn nhất định có, đến lúc đó mỗi người một chén, tuyệt không nói láo.
Trình Xử Mặc cũng tính là một trong những người biết tin Vân Diệp sẽ đến.
– Vân hầu cũng trở về Sóc Phương? Có hắn ở đây, tiểu nhân cũng yên lòng hơn nửa rồi, nếu như không cẩn thận bị trọng thương, ngài phải hỗ trợ để Vân hầu cho tiểu nhân thêm một mạng, ngày hôm nay sao chúng ta lại quên để lại một người Đột Quyết, vạn nhất tương lai có bất trắc, cũng có thể mượn mạng của họ dùng một lát.
Lời của Lương Tam khiến cho mọi người cảm thấy tiếc hận.
Trời sắp tối, Trình Xử Mặc mới dẫn người trở lại Sóc Phương.
Sóc Phương thành là Đại Thành nổi tiếng trên thảo nguyên, bởi thiếu đá nên tường thành đều làm bằng đất, sau khi trải qua đại chiến vào năm ngoái, tường thành còn chưa kịp tu sửa, khắp nơi đều là lỗ thủng.
Sau khi Lương Sư Đô chết, đường đệ của hắn là Lương Lạc Nhân đã đầu hàng Đại Đường, bị triệu đến Trường An làm đại tướng quân, không còn trở lại Sóc Phương.
Chủ soái hiện tại là Sài Thiệu, trượng phu của Bình Dương công chúa, thủ hạ sở hữu mãnh tướng hai anh em Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt, sau khi đánh bại Lương Sư Đô không trở lại kinh thành mà đóng trại ở lại. Mặc dù vận chuyển lương thảo, quân giới trắc trở, Lý Nhị cũng không vứt bỏ dự định, lão huynh hắn cho tới bây giờ cũng không có dự định hòa bình ở chung cùng Hiệt Lợi.
Trên thảo nguyên xây thành quá trắc trở, tường đất không chịu nổi mưa gió, phải tu sửa hàng năm, phí dụng khổng lồ.
Thống Vạn thành Hách Liên Bột Bột xây là một ngoại lệ, người điên này hơn trăm năm trước xây lên Thống Vạn thành, toàn bộ đất đều chưng qua, còn hạ lệnh, chỉ cần dùng đinh sắt đâm vào tường đất một tấc thì giết thợ, nếu như châm không vào thì giết binh sĩ phụ trách đâm đinh sắt. Sau khi tường thành xây xong, nghe nói có thể mài đao búa, bây giờ còn đứng sừng sững sát biên giới sa mạc.
Lúc này Vân Diệp không có tâm tư nhìn cảnh đẹp của thảo nguyên, bởi vì trận mưa to mấy ngày trước làm cho Ngưu Tiến Đạt nhiễm phong hàn, sốt cao chưa giảm, Vân Diệp lấy thuốc tây chưa hết date của mình cho hắn uống, khó khăn lắm mới bảo trụ tính mệnh, lão Ngưu tới cùng đã già, cơ thể không so được với khi còn trẻ, vừa bệnh một cái toàn bộ bệnh tật trên người kéo tới, phong thấp, cao huyết áp, tính khí mất cân đối, hắn thậm chí còn bị đau nửa đầu, theo hắn nói, biện pháp hắn trị bệnh đau nửa đầu là dùng vải trói chặt đầu, thít chặt lại.
Cố gắng tiếp quản quân quyền của lão Ngưu, Vân Diệp đã thành trưởng quan tối cao của đội ngũ này, đội ngũ không đến nghìn người sự vụ lớn nhỏ không dứt, Vân Diệp không chỉ phải nhận quyền lãnh đạo, còn phải điều tiết các loại phân tranh, càng phải chú ý đến sự an toàn của cả đội.
Không đến ba ngày, Vân Diệp rất hy vọng lão Ngưu khỏe lại, sau khi xử lý vụ án quấy nhiễu tình dục của nam nhân với nam nhân, Vân Diệp vội vã đi tới bên cạnh xe ngựa của Tôn Tư Mạc, nhìn lão Ngưu có khỏe hơn hay chưa, quá buồn nôn, nghĩ tới hai tên khốn khiếp kia Vân Diệp đã muốn nôn.
Sắc mặt Lão Ngưu hồng hào ngồi trên xe ngựa, tay cầm một cái chén gỗ, đang dùng muôi ăn cơm dinh dưỡng mà Vân Diệp làm cho hắn, thấy Vân Diệp đi qua hắn không để ý, cứ tiếp tục ăn.
– Sắc mặt lão nhân gia ngài hồng hào, thoạt nhìn tốt hơn rồi, mấy ngày trước tiểu điệt lỗ mãng đã đoạt binh quyền của lão nhân gia ngài, hiện tại trả lại cho lão nhân gia ngài, thế nào?
– Lão phu chưa từng có ý trách tội, chủ soái bệnh nặng, trợ thủ tiếp quản vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, xin lỗi cái gì. Ngươi thấy hiện tại lão phu bệnh tật không ra hình người, chuyện trong đội ngũ đã không quản được rồi, ngươir ráng vất vả thêm vài ngày. Mà cũng sắp đến Sóc Phương thành rồi.
Nói xong bảo thân binh đang nhếch miệng cười đắp chăn cho hắn, nói là chưa đến Sóc Phương thì không cần gọi lão già hắn dậy, thấy mấy ngày nay Vân Diệp quản lý đội ngũ rất tốt nên có tâm tư lười biếng, tối hôm qua còn thấy hắn một mình làm sạch nguyên một con gà, lúc này lại giả bệnh yếu ớt.
Không có biện pháp, Vân Diệp đành phải xốc lại tinh thần tiếp tục xử lý tạp vụ.