Dương Mông Hạo cầm 5 văn tiền này, đưa cho một tên tiểu nhị của Quan Kỳ Hiên, tuổi cũng chạc với tuổi Hùng Đệ bọn họ, bảo gã mang theo đám người Hùng Đệ ra chợ. Truyện đăng tại b achngocsach. Tiểu nhị Quan Kỳ Hiên có rất nhiều, tên tiểu nhị này chuyên làm việc này, chạy đi chạy lại, mua đồ và vân vân.
Tiểu nhị này cầm tiền, hớn hở đồng ý.
Hàn Nghệ vẫn có chút không yên tâm, vì thế cho Đông Hạo, Tá Vụ đi cùng. Còn hắn và Tang Mộc đi vào trong cùng Dương Mông Hạo.
Đi vào bên trong, đại sảnh vô cùng lớn. Nhưng trang trí rất đơn giản, chỉ là đặt vài cái ghế. Một hàng bốn cái, có sáu hàng, một bàn vuông có thể ngồi được bốn người, bàn dài ngồi được hai người, trên bàn có đủ loại bàn cờ, trên mặt bàn có phủ tấm lụa, tấm lụa làm tôn lên đẳng cấp của bàn.
Lúc này bên trong gần như đã ngồi kín, mỗi người đều ăn mặc hoa lệ, nhưng tuổi còn khá trẻ. Xem ra đây là nơi tụ tập của các công tử, tuy nói chơi cờ là phải yên tĩnh, nhưng dù sao đều là các công tử trẻ tuổi. Không thể yêu cầu bọn họ hoàn toàn yên lặng được, nhưng cũng không ồn lắm, bởi đánh cờ còn cần phải suy nghĩ.
“Mông Hạo, bên này bên này”
Nghe được một tiếng gọi nhỏ.
Hàn Nghệ tìm theo tiếng nhìn qua. Chỉ thấy cái bàn bên trong tận cùng bên trái một người tuổi hơi lớn hơn so với Dương Mông Hạo ngồi đó. Một cái mặt tròn, một đôi tai to.
Dương Mông Hạo lập tức đi tới.
Đợi Dương Mông Hạo đến gần, thiếu niên kia đã nói: “Ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi không đến nữa”
Dương Mông Hạo đặt mông ngồi đối diện thiếu niên đó, nói: “Dương Mông Hạo ta nói lời giữ lời, sao có thể không tới.”
Thiếu niên kia có vẻ không tin, nói: “Ngươi là người thế nào ta còn không biết sao, ngươi mang tiền chưa?”
Dương Mông Hạo hừ nói: “Thiên Phú, ngươi xem thường ta quá, có chút tiền mọn, Dương Mông Hạo ta vốn không để trong mắt.” Nói rồi chỉ vào vai Tang Mộc nói: “Nhìn thấy chưa? Ta một mình không mang tới được, còn phải tìm người mang giúp.”
Thiếu niên này họ Triệu tên Thiên Phú, con cháu Triệu gia.
Hàn Nghệ nghe vậy muốn cười, tên tiểu tử này đúng là nói dối không chớp mắt.
Triệu Thiên phú nói: “Ai u, đúng là mang tới không ít tiền. Ngươi kiếm đâu ra nhiều tiền vậy. Cha ngươi đâu cho ngươi nhiều tiền như này.”
Dương Mông Hạo ngửa đầu lên nói: “Đây đã là gì, ta tự có cách, không nói nhiều nữa mau bắt đầu đi. Đợi lát nữa ta sẽ giết ngươi không còn mảnh giáp.”
Triệu Thiên phú ha hả nói: “Tiểu tử ngươi chỉ khoác lác. Ta đã sớm đợi ngươi đến phát phiền ra rồi, nếu như không phải là hẹn với ngươi, lúc nãy ta tìm người khác rồi.”
Dương Mông Hạo gọi một người đến, bảo Tang Mộc đưa tiền cho y bảo quản. Tang Mộc đương nhiên là không nghe lời y, nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nhìn nơi này khí phái như vậy. Tầng hai dường như còn có phòng trang nhã, tới nơi này đều là con cháu quý tộc, chỉ là hai mươi quan tiền, bèn kêu Tang Mộc đưa tiền cho người này.
Bên kia Triệu Thiên Phú dường như là đã đưa tiền rồi.
Hoá ra đem tiền giao cho người ở đây bảo quản, vì chính là phòng ngừa hiện tượng quỵt nợ. Họn bọ đánh cờ đều dùng mảnh trúc để đếm, gọi là thẻ. Mỗi người đều có mười mảnh trúc to nhỏ không giống nhau. Mặt trước viết: thẻ một, thẻ hai, đó cũng là thẻ đánh bạc của hậu thế sau này, sau khi đánh xong thì thanh toán.
Hàn Nghệ và Tang Mộc đều đứng bên cạnh, bởi trên đường tới đây đã nói là bọn họ giả trang tùy tùng của Dương Mông Hạo. Vào những nơi như này, hắn cũng hy vọng là có thế khiêm tốn một chút. Kỳ thực nơi này phục vụ khá tốt, nếu như có công tử tới sẽ có chỗ ngồi để xem, đồng thời còn có người phục vụ trà.
Mà bên đó Dương Mông Hạo và Triệu Thiên phú bắt đầu đánh cờ rồi. Chỉ thấy Dương Mông Hạo cầm hai viên xúc xắc làm bằng xương thú ném vào một cái bát sứ, nhìn thấy điểm số, vẻ mặt ảo não. Sau đó miễn cưỡng cầm số cờ (tương ứng với số lúc nãy) đặt vào trong bàn cờ.
Sau đó Triệu Thiên phú cũng làm như vậy, ném xúc xắc sau đó đi cờ.
Trò lục bác này hậu thế đã thất truyền. Nghe nói loại cờ này giống như cờ quân của hậu thế. Nhưng bên trong còn bao gồm trận pháp gì đó, rất là phức tạp.
Hàn Nghệ cũng muốn nhìn lục bác chơi như nào, cho nên không cảm thấy nhàm chán, ngược lại cảm thấy rất thú vị. Dù sao hắn cũng có thiên phú ở phương diện này, nhìn hai ba ván là biết chơi như thế nào.
Cũng không biết là Dương Mông Hạo kỹ thuật kém hay là vận may kém. Dù sao chỉ nhìn thấy y ngồi đó ôm đầu, nghe thấy y nói gì đó như: vận may không tốt vận may không tốt. Sau mười hồi Dương Mông Hạo đã thua hơn nửa số thẻ, mắt mở to, tóc cũng loạn lên, cứ đứng đó mà dứt y phục, trời tuyết lạnh mà cứ nói: “Nóng quá nóng quá.”
Hàn Nghệ lắc đầu, thầm nghĩ: tên tiểu tử này tính tình nóng vội, đi cờ nhanh hơn so với người khác, không suy nghĩ. Như này mà thắng được tiền thì đúng là lợn biết trèo cây.
Ngược lại Triệu Thiên Phú lại khá bình tĩnh, mỗi bước cờ đều suy nghĩ hồi lâu.
Hàn Nghệ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy. Tuy hắn không xem trọng tiền, nhưng sau khi Dương Mông Hạo thua sạch, nhất định lại đến tìm hắn, trong lòng muốn ngăn Dương Mông Hạo. Đợi ván này kết thúc, Hàn Nghệ bước lên trước, nói nhỏ: “Thiếu công tử, cậu hôm nay vận may không tốt, hay là hôm khác lại tới?”
Dương Mông Hạo liếc nhìn Hàn Nghệ, hai đầu lông mày xuất hiện một chút do dự, hắn đương nhiên không muốn về, nhưng tiền này là của Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ nói như vậy, cũng không tiện không đi.
Triệu Thiên phú nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả nói: “Ta thấy tùy tùng của ngươi nói rất có lý, giữ chút tiền đi. Lúc nào cũng thắng hết tiền của người, ta cũng không nỡ.”
Dương Mông Hạo vừa nghe vậy, lập tức nói: “Không phải là mấy chục quan tiền. Dương Mông Hạo ta không thua được sao? Hừ, bây giờ thắng bại còn chưa biết rõ, đợi lát ta thắng hết tiền của ngươi. Chúng ta tiếp tục.”
Cứ như vậy, Hàn Nghệ bị không chú ý mà đứng một bên.
Triệu Thiên Phú hơi liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt tỏ ý khinh thường, như đang nói: lão tử ở đây đánh cờ, tên đầy tớ ngươi lôi thôi cái gì.
Tên tiểu tử này ăn hiếp người quá đáng, thắng của y nhiều tiền như vậy rồi, còn khống biết đủ. Hàn Nghệ nói: “Thiếu công tử, ta thấy ngươi phân tâm, vừa phải ném xúc xắc vừa phải đánh cờ, có cần ta giúp ngươi ném xúc xắc. Như vậy ngươi có thể chuyên tâm đánh cờ rồi.”
Dương Mông Hạo liếc nhìn Hàn Nghệ, nghĩ thầm rằng như vậy cũng tốt, hắn cũng có phần tham dự, nếu thua sạch cũng không thể trách ta được. Vì thế gật đầu nói: “Ngươi nói có lý, ta nói rồi, sao lại thua suốt, thì ra là phân tâm.”
Nói như là Triệu Thiên Phú giống như không bị phân tâm vậy, nhưng y mặc kệ, y làm của y. Lại nhìn Triệu Thiên Phú nói: “Được không?”
Triệu Thiên Phú thầm giễu cợt nói: “Đương nhiên là được, nếu ngươi mệt phát ốm thì ai chơi với ta.”
Dương Mông Hạo đương nhiên hiểu được, sắc mặt hơi không hài lòng.
Hàn Nghệ khẽ cười nói: “Đa tạ công tử lượng thứ. Mời công tử đổ xúc xắc.”
Quy tắc là người thắng đi trước
Triệu Thiên Phú cầm hai viên xúc xắc ném vào trong bát, một viên ba, một viên bốn.
Không tốt cũng không xấu.
Cách chơi của lục bát có chút giống với cờ bay ở hậu thế, xếp cờ vào hai bên bàn cờ, sau đó dùng điểm của xúc xắc để đi cờ, tuy cần kỹ thuật nhưng cũng cần vận may. Ngươi phải đi đến được điểm mấu chốt mới ăn được quân đối phương.
Hơn nữa đường đi cũng cần phải có học vấn nữa, có chút liên qua tới bói thẻ, nhưng ăn quân lại có chút liên quan tới binh pháp, còn phải chú ý tới trận pháp, khẩu quyết. Đầu tiên phải đi cờ với vị trí chờ đợi đứng đó mới có năng lực ăn quân, nếu như vận may không tốt, không ném được tới vị trí đó thì không có quyền ăn quân. Nói chung là cách chơi khá phức tạp.
Tuy nhiên điểm số của lần đầu tiên dĩ nhiên là càng lớn càng tốt rồi, bởi cờ của bạn càng sớm tiến vào vị trí đứng, có thể áp chế quân cờ đối phương và có quyền chủ động.
Vừa phải vận may, vừa phải kỹ thuật, điều này khá kích thích, phù hợp với nguyên lý của cờ bạc.
Đến lượt Hàn Nghệ đổ xúc xắc, hắn cầm hai viên xúc xắc, nhìn nhìn, chế tác rất tinh xảo, sáu bên gần như giống nhau, nhìn thêm chút nữa rồi ném vào trong bát.
Hai con một.
Đáng tiếc là nơi này không có chơi con báo.
Dương Mông Hạo mắt, vẻ mặt buồn bực nhìn Hàn Nghệ, vận may của ngươi còn không bằng ta
“Thật xin lỗi.”
Lời tuy như thế, nhưng khóe miệng của hắn như đang mỉm cười.