Cô ấy nằm trên, Khúc Yên nằm dưới. Khúc Yên vẫn nhớ lần mơ màng té xuống giường lần đó nên rất sợ, cô đem vài thanh socolo giấu dưới chiếu, giường sắt có chút cứng, hi vọng tối ngủ sẽ không bị đau lưng.
Cô chỉ ngồi thôi là đã đau mông thế này rồi, sau đó Khúc Yên lấy di động nhét vào trong áo gối phần dưới, sau đó là tiếng kinh ngạc của Tô Mẫn:”Trời ạ, nếu tớ mách lại chuyện Khúc Tiểu Yên giấu đồ cấm có được cộng điểm không nhỉ?”
Khúc Yên quay lại nhìn cô gái tên Tô Mẫn đang ngồi tầng dưới của giường bên cạnh cô, cô ấy có mái tóc ngắn và đeo chiếc kính dày. Nhìn phong thái là đã biết người hay đọc sách, nghe Tô Nhiên Nhiên nói môn Ngữ Văn năm trước cô ấy chính là Thủ Khoa tròn 150 điểm tuyệt đối. Thật trâu bò.
Khúc Yên đáng thương nhìn Tô Mẫn:”Mẫn Mẫn..”
Tịnh Quyên ngồi giường trên Tô Mẫn cúi đầu xuống nói:”Lão Tô là vậy đó, cậu đừng sợ, cậu ta chỉ được cái tỏ ra là bà cụ non thôi. Tớ còn đem một hộp bánh quy cho cả nhóm ăn nè.” Sau đó còn cầm hộp bánh quy cho mọi người xem.
Tô Mẫn nhìn cả đám người ai cũng có vài món ăn vặt khẽ thở dài lắc đầu, báo ứng sẽ đến nhanh thôi. Mà báo ứng đâu không thấy, Tô Mẫm chỉ thấy đồ ăn rơi vào bụng họ.
Khúc Yên đem đồ từ balo ra ngoài, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, bột giặt, móc phơi quần áo, xà bông gội đầu, sữa tắm ẩm da, khăn tắm, khăn mặt,..đến cả mỹ phẩm hằng ngày của cô Thẩm Tây Thừa cũng chuẩn bị đầy đủ. Thật sự không hề thiếu bất kì thứ gì.
Tô Mẫn nhìn rồi “ồ” kinh ngạc:”Cái này là mẹ cậu soạn à? Đầy đủ thật.”
Khúc Yên nghĩ nhìn ảnh của anh khi làm mẹ, môi vô thức lại cười.
Nhan Tịch Nghi nói:”Khúc Tiểu Yên, người ta không có xà bông giặt đồ, nhờ vào cậu nhá?”
Khúc Yên ra giấu “ok” với Nhan Tịch Nghi.
Ngày đầu tiên vẫn chưa có vào hoạt động chính, sáng mai mới bắt đầu thực hành. Mọi người đều xuống dưới tầng tham quan náo nhiệt.
Còn Khúc Yên, cô lén vào phòng vệ sinh gọi Thẩm Tây Thừa.
”Chú Thẩm.” Cô thầm thì nói vào loa.
Thẩm Tây Thừa hơi bất ngờ với cuộc gọi của cô, tưởng rằng cô đã giao di động đi rồi:”Em là không tuân thủ luật lệ?”
Khúc Yên ra dáng một nhà lãnh đạo sáng suốt, nói:”Aida, chỉ gọi Chú Thẩm để nghe giọng chút thôi, lát nữa em sẽ xuống dưới sân vui chơi cùng mọi người rồi.”
Thẩm Tây Thừa bất lực với sự nghịch ngợm của Khúc Yên:”Ừ, không được thức khuya đâu. Mà ở phòng vệ sinh à?”
Thẩm Tây Thừa nghe tiếng vang giọng của cô, lại nghe giọng cô rất nhỏ liền biết cô ở đây.
Khúc Yên xác nhận lại:”Đúng vậy, mà thôi nhá. Một tuần sau em sẽ trở lại với chú Thẩm.”
Thẩm Tây Thừa nhắc nhở:”Anh có bỏ vài mỹ phẩm trong balo cho em, thấy không?”
Khúc Yên gật đầu:”Thấy, mai em sẽ thoa để chống nắng. Tạm biệt.”
Thẩm Tây Thừa cũng khẽ cười, nói vài tiếng thì đã ngắt cuộc gọi trước. Cô đem di động nhét trở lại vào trong áo gối phía dưới, sau đó cùng Tô Nhiên Nhiên đang canh bên ngoài cửa phòng đi xuống sân sân động quân sự.
Bên dưới có nhiều học sinh tạo thành vòng tròn nhỏ mà trò chuyện, còn phần là đi dạo xunh quanh khu quân sự rộng lớn. Những nam sinh còn chơi bóng rổ, bóng chuyền. Tạo nên không khí tươi mát tuổi trẻ rất thanh mát mang lại thanh xuân đi rất nhiều ở khu quân sự im ắng và yên bình này.