Bóng trắng trở lại bên người Ô Tiền Thanh, đứng ở trên vai ông, mọi người nhìn kỹ thì thấy, là con có nhỏ bằng bàn tay.
“Là chó sao? Thoạt nhìn lại không giống.”
“chắc là thú cưng.”
“Có thể mang thú cưng lên sân khấu sao?’
“ Quy tắc là có thể mang thú cưng tỷ thí, trước kia cũng có người mang lên đài, huống chi lúc này quy tắc nhưng chưa nói không thể”.
Ô Hi thấy Ô Tiền Thanh không có việc gì, vui quá mà khóc: “Thật tốt quá, cha không có việc gì.”
Kia hai thuật sư đã chết, hẳn là không có người đi đối phó cha nàng.
“Nhị ca, trên vai cha là yêu thú cái gì? Cha nuôi sủng vật bao giờ?”
Ô Nhược nói: “Đó là giác giác.”
Ô Hi kinh ngạc nói: “Giác giác có thể biến nhỏ như vậy?”
Ô Thần Lưu nói: “Yêu thú hình thái có thể nhỏ, có thể to, may mắn, cha ngươi ở trên người ẩn giấu một con yêu thú.”
Ô Hi lắc đầu: “Không, không phải cha ta dấu, cha ta sai sử không được giác giác, nhị ca, là huynh đúng không? Là huynh để giác giác giấu ở trong túi cha, đúng không?”
Ô Nhược gật gật đầu: “Trên người của muội cũng có một con.”
Cậu lo lắng có chuyện, nên để giác giác giấu ở bên người cha.
“ trên người muội cũng có một con?” Ô Hi kinh nghi mà cúi đầu nhìn về phía túi trên eo, chỉ thấy túi giật giật, từ bên trong chui ra một cái đầu nhỏ đen đen: “Pi Pi ——”
Nàng vui vẻ nói: “Là Pi Pi, nhị ca, thật tốt quá, đợi lát nữa mặc kệ huynh tham gia cấp mấy, chỉ cần mang giác giác cùng Pi Pi lên sân đấu, là có thể tránh thoát công kích.
Ô Nhược ý vị sâu xa nói: “Tiếp theo, không nhất định có thể mang yêu thú đi lên.”
Trên lôi đài, Ô Tiền Thanh vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn yêu thú trên vai, một hồi lâu, mới nhận ra đây là giác giác.
Ô Bặc Phương thấy nguy cơ Ô Tiền Thanh được giải trừ, chạy nhanh tiến lên đi kéo hắn.
Ô Tiền Thanh nói một tiếng cảm ơn, lại không để Ô Bặc Phương kéo mình, chính mình từ trên mặt đất bò dậy.
Ô Bặc Phương vội vàng nói: “Tiền Thanh, vừa rồi chúng ta……”
Ô Tiền Thanh ngăn lại lời nói: “Ông nội cái gì cũng không cần phải nói, Tiền Thanh hiểu.”
Ông có thể hiểu Ô Bặc Phương bọn họ sợ chết, nhưng, cách làm của bọn họ là cho ông lạnh tâm.
Cho nên, không muốn lại trả lời người này, thời gian vừa đến, nhanh chóng xuống đài.
Ô Hi vội vàng hỏi: “Cha, cha không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Ô Tiền Thanh cười an ủi, ngay sau đó, sắc mặt trầm xuống: “Những người đó rõ ràng là muốn giết ta, là ai muốn giết ta?”
Ô Thần Lưu nói: “Chắc là cùng một nhóm với người muốn giết Cao Lăng thành Ô gia.”
Ô Tiền Thanh: “……”
Nếu thật là Ô Thần Tử, thật đúng là không dễ ứng phó, bọn họ ở Hoàng Đô Thành không có quyền thế, linh lực cũng không có cao bằng Ô Thần Tử, mọi chuyện đều rất bất lợi.
Ô Nhược đại khái đoán được Ô Tiền Thanh suy nghĩ gì: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”
Ô Tiền Thanh gật gật đầu.
Ô Thần Tử muốn giết bọn cậu, mặc kệ đi đến nơi nào, Ô Thần Tử đều sẽ phái người giết cậu, sao không chính diện nghênh đón, nghĩ cách đối phó các thủ đoạn của Ô Thần Tử.
“Nhị ca, cho huynh.” Ô Hi đem túi trên eo cởi xuống đưa cho cậu
Ô Nhược kỳ quái nhìn nàng: “Vì sao cho ta?”
“Pi Pi ở đây, đợi lát nữa nếu huynh lê đài có thể dùng nó đối phó thuật sư khác.”
Ô Nhược cũng không muốn chối ý tốt của nàng, liền tiếp nhận.
Ô Tiền Thanh đem giác giác trên vai ông ngáp: “Là con làm nó đi theo cha sao.”
May mắn có nó ở, bằng không, bản thân ông nhất định phải chết.
“đúng.”
Ô Tiền Thanh đem giác giác đưa cho cậu: “Vậy con cũng đem nó mang lên, ta sợ trận kế tiếp sẽ có con.”
Trước đó, khi ông biết trận cấp 1 không có tên của cậu, trong lòng thấy may mắn, hiện tại ngẫm lại, Ô Nhược có khả năng giống Ô Thần Tử giống bị thay đổi tên tham gia.
Hơn nữa, có khả năng Ô Thần Tử đem tên của hắn và tên của cậu đổi với nhau, nếu là như vậy thì thật sự không xong, một người không có linh lực sao có thể đối phó với thuật sư cấp 9.
Sau 1 tiếng, trận đấu của cấp 5 kết thúc, lăng gia thắng lợi.
Đợi người thắng xuống đài, phán quan bước nhanh lên đài nói: “Vừa rồi trải qua thảo luận của trưởng lão mười đại gia tộc, yêu thú xuất hiện ở trận đấu, cũng giống như sử dụng pháp khí, cho nên trận sau không cho yêu thú xuất chiến”.
Ô Nhược trào phúng cong môi, cậu đã sớm biết sẽ là cái dạng này.
“Tại sao lại như vậy.” Ô Hi tức giận đến trừng thẩm quan.
Ô Tiền Thanh nhăn chặt mày.
Ô Nhược đem Pi Pi cùng giác giác trả lại: “Nếu không thể mang yêu thú xuất chiến, ta đây không mang theo chúng nó.”
Người nuôi yêu thú không nhiều lắm, hơn nữa, mọi người ngay từ đầu cũng không có ý muốn yêu thú xuất chiến, cho nên, sau khi được biết chuyện này thì cũng không có ý kiến gì.
“Ta đi xem trận sau có tên mình không” Ô Nhược xoay người đi đến phân điện.
“Nhị ca, ta bồi huynh cùng đi.”
Ô Hi chạy nhanh theo sau.
Bọn họ đi vào phân điện, thuật sư cấp 6 của Ô gia đang chờ tộc trưởng đọc danh sách, người tham gia lần này ít hơn trận trước một nửa, cho thấy thăng cấp không phải là một chuyện dễ dàng.
Ô Nhược vừa tiến đến, liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Tiểu Nhược, sao lại về phân điện?” Ô Ngọc nhìn thấy Ô Nhược liền đi tới hỏi.
Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Đệ là đến xem trận tiếp theo có tên mình hay không.”
Ô Thuận Nhân đi tới, cười lạnh một tiếng “Trận tiếp theo, chính là cấp 6, chỉ bằng tên phế vật ngươi mà cũng có thể lên đài đấu, nực cười”
“Ngươi có ý gì.” Ô Hi nổi trận lôi đình đem cậu che ở phía sau, giận trừng mắt Ô Thận Nhân.
“Ý trên mặt chữ.”
Ô Ngọc bất đắc dĩ nhìn Ô Thuận Nhân: “Thuận nhân……”
Ô Thuận Nhân hừ lạnh.
Lúc này, tộc trưởng đi vào.