‘Cậu Ôn, cậu có nghe thấy tôi không? Đây chỉ là một trò chơi thôi, đừng để mình phải làm to chuyện lên.” Mạch Châu nói với giọng nhẹ nhàng nhưng hầu như không có tác dụng.
Ôn Tần Khê không nghe người khác mắng: “Chỉ vì cô là con gái mà cô cho rằng tôi sẽ không đá cô sao? Chúng ta đều là omega, tôi có thể đánh cô một trận, dạy cô cách cư xử, phép tắc lại nhá.” vừa nói vừa lao tới với nắm đấm đủ mạnh để đánh gãy quai hàm của Triệu Hoàng Mỵ nhưng Khước Nhiên Triết bất ngờ kéo y vào lòng, đúng lúc hành động đột ngột này khiến Ôn Tần Khê mất chân và ngã thẳng vào ngực Khước Nhiên Triết nhưng y không quan tâm với lời chửi bới Triệu Hoàng Mỵ không chút kiềm chế, bầu không khí căng thẳng đến mức lính canh bên ngoài không dám can thiệp trừ khi được yêu cầu.
Ôn Tần Khê đã hoàn toàn mất bình tĩnh khi Nguyên soái ôm lấy eo y để trấn an y nhưng Ôn Tần Khê vẫn nhìn qua vai Khước Nhiên Triết và lăng mạ Triệu Hoàng Mỵ.
Công chúa không hề im lặng, gọi mẹ y bằng những cái tên thô tục và ném giày vào y khi bị Triệu Hiệp Thư qua mặt.
Việc này diễn ra trong ba mươi giây và có thể còn kéo dài hơn nếu Hoàng đế Triệu không xuất hiện.
Khước Nhiên Triết ngay lập tức quay lại đối mặt với Triệu đế trong khi giấu Triệu Hiệp Thư sau lưng trong tư thế bảo vệ.
Hoàng đế rất tức giận nhưng vì sợ Nguyên soái chó canh gác nên gã không mắng Triệu Hiệp Thư mà chỉ nói rõ sự thật khiến Triệu Hoàng Mỵ và Hoàng hậu Vô Chi Thụ càng thêm tức giận.
“Ta đã nói mấy lần rồi, Triệu Hoàng Mỵ không thể gả vào Triết gia. Quyết định của ta là quyết định cuối cùng… Bây giờ xem con đã mang đến cho hoàng gia loại xấu hổ nào. Mỵ Mỵ tại sao không nghe lời -,” Triệu đế cố gắng kìm nén cơn giận của mình nói trước khi Triệu Hoàng Mỵ thô lỗ cắt lời y.
“Cha thật thiên vị. Chỉ vì mẹ cha có tiền mà cha mới để anh ta cưới tình yêu của đời con. Có phải lỗi của con mà nhà mẹ con không có một xu nhỉ? Tại sao không giết chết tên khốn đó khi mẹ nó đã chết. Chẳng phải điều đó sẽ giúp cha bớt phiền phức khi nuôi dạy một kẻ gây rối như vậy sao? Mẹ nói đúng, con yếu đuối quá,” Triệu Hoàng Mỵ hoàn toàn mất trí nói.
Đó là lời giải thích khả dĩ duy nhất khiến ả dám nói những lời như vậy với hoàng đế.
Hoàng hậu Vô Chi Thụ cố gắng bịt miệng con gái mình bằng cách kéo khuỷu tay của ả nhưng Triệu Hoàng Mỵ đã nhún vai và sẵn sàng phun ra những lời độc ác hơn.
“Đừng chạm vào con, nếu mẹ không quá nghèo thì con đã cưới Nguyên soái từ lâu rồi,” ả nói với mẹ trước khi quay lại đối mặt với bố, “mẹ định bắt anh ấy cưới con hay mẹ? đúng hơn là một kẻ hèn nhát?”
Triệu đế cau mày nhìn con gái mình.
Những từ ngoan ngoãn, ngọt ngào và tế nhị luôn hiện lên khi gã nghĩ đến con gái mình sẽ gả vào một gia đình lớn và ổn định quyền lực cho các con trai khi chúng tiếp quản trong tương lai nhưng những lời này không còn áp dụng nữa.
Triệu Hoàng Mỵ đã giả vờ ngần ấy năm hay đây chỉ là vật sở hữu tạm thời?
Để phủ nhận, gã quyết định chiếm hữu bằng cách tát thật mạnh vào mặt ả để xua đuổi linh hồn ra ngoài.
Bốp!
Là âm thanh lớn khiến cả căn phòng im lặng cùng với tiếng hét của Triệu Hoàng Mỵ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Lần đầu tiên trong đời có người dám đánh ả và người đó chính là cha ả.
Ả hét vào mặt gã và nguyền rủa gã đến chết, điều đó chắc chắn đã giáng cho ả một cái tát khác.
Hài lòng, Ôn Tần Khê phá vỡ sự trói buộc của Khước Nhiên Triết, rời khỏi phòng mà không nói một lời.
Đúng như dự đoán, Khước Nhiên Triết lập tức im lặng đi theo phía sau y, mừng vì ít nhất Triệu Hiệp Thư không ghét hắn và họ sẽ sớm vượt qua chuyện này hoặc hắn nghĩ vậy.
***
Ôn Tần Khê sải bước dài tiến về phía đình của mình, gần như tức giận đến ngất đi.
Y bị đóng cửa với thế giới với cảnh quay đó lặp đi lặp lại trong tâm trí y như một bản ghi âm bị hỏng.
Y đắm chìm trong bong bóng đó đến nỗi không nhận ra Khước Nhiên Triết đang lặng lẽ đi theo phía sau.
Y chỉ muốn tìm một không gian an toàn để xoa dịu cơn bão đang hoành hành bên trong và nếu y ở ngoài cuộc chơi thì đó sẽ là phòng ngủ của y.