“Có bản lãnh ngươi lại đây thử xem!” Ân Bích Hà mặc dù sắc mặt nghiêm túc, nhưng mà trong đầu lại tự hỏi làm sao để hoàn toàn phá giải võ công đối phương, căn bản không để ý đến thần sắc của Ðiền Xuân Thu. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy trong mắt Ðiền Xuân Thu đầy vẻ lén lút Ân Bích Hà không khỏi vừa xấu hổ vừa giận dữ, lập tức cảm thấy cả người không thoải mái.
Vô luận là ai, chỉ cần là nữ nhân, bị một cặp đồng tử đầy vẻ dâm dục nhìn chằm chằm đều lập tức da tay giãn ra, cả người không thoải mái, bởi vì trong mắt đối phương hiện rõ toàn bộ dâm đãng đều nhắm vào mình.
Ân Bích Hà bởi vì mấy ngày nay đều do Lăng Phong, bởi vậy hành tẩu cũng không trót lọt, lại càng nghiêm trọng chính là, nội lực hiện tại của nàng còn rất phân tán, không thể tụ lại. Ðiền Xuân Thu thành danh đã lâu, làm dâm tặc đứng đầu giang hồ cũng không bị nhân sĩ chính phải truy sát thành công, chỉ riêng chuyện này cũng đủ chứng minh võ công cao cường của hắn. Theo giang hồ đồn đại, võ công của hắn được xếp trong mười đại cao thủ. Bời vậy Ân Bích Hà gặp hắn, căn bản không có bao nhiêu phần thắng. Ðáng hận chính là Lăng Phong, tự nhiên hại mình thành như vậy. Nếu như rơi vào tay Ðiền Xuân Thu, quả thực là sống không bằng chết, như thế chi bằng trực tiếp theo Lăng Phong còn tốt hơn.
Lại là Lăng Phong, sao mình những lúc như vậy, trong lòng lại nhớ Lăng Phong?! Ân Bích Hà hỏi lòng mình hết lần này tới lần khác.
Ðiền Xuân Thu cười nói: “Thế nào, là muốn bó tay chịu trói sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan khiến cho ngươi phiêu phiêu dục tiên, sướng muốn chết, cuộc sống so với thần tiên còn sảng khoái hơn.”
Ðiền Xuân Thu thấy Ân Bích Hà tay không mà đứng, không khỏi lại bắt đầu nói lời trêu ghẹo.
Nhưng trong lòng hắn cũng có chút kinh ngạc. Ân Bích Hà đường đường là chưởng môn núi Bạch Bà, nàng đây là làm sao”? Là buông tay đầu hàng, hay là muốn tay không tiếp một đao của Ðiền Xuân Thu ta?
Không thể đoán ra. Ðiền Xuân Thu chỉ ra một chiêu, một đao của Ðiền Xuân Thu, khiến trời đất biến sắc, ngân quang lấp đất, giống như cuồng phong quét ngàn quân cuốn Ân Bích Hà vào.
Ân Bích Hà chằng những biến thành miếng thịt cá cho một đao của Ðiền Xuân Thu chụp xuống, mà còn trở thành con mồi trong lòng Ðiền Xuân Thu.
Không biết từ khi nào, trường kiếm trong tay Ân Bích Hà đã phóng lên trời, ở không trung kích động xuất ra từng tầng kiếm quang, nhưng nghe vang “đinh đang đinh đang” vài tiếng, đoản đao phát ra khí kình hoàn toàn bị kiếm quang ngăn cản.
Ðiển Xuân Thu cười nhạt: “Không ngờ ngươi lại là cao thủ, ngươi là một nữ nhân rất có phẩm vị, nhưng bây giờ ta càng nhìn ngươi càng hợp ý, hôm nay nhất định nạp ngươi là phu nhân, tuyệt không bỏ qua ngươi, đến đây đi.” Lớn tiếng quát: “Tiếp mấy chiêu của ta.”
Ðoản đao như gió, đao phong phóng lên cao hết lớp này tới lớp khác, tốc độ càng lúc càng nhanh, đâm tới Ân Bích Hà, nhìn thấy Ân Bích Hà có thể ứng phó, cuối cùng xuất ra chiêu thức Thiên la địa võng.
Một chuỗi mười sáu chiêu đao thức bổ ra, ngay sau đó lại thêm một chuỗi ba mươi sáu đao thức, theo ánh dương chiếu xuống, ngân quang chớp động ngập trời, mãnh chiêu mới ra, trong lòng Ðiền Xuân Thu bỗng hối hận, chỉ vì chiêu thức vô cùng bá đạo, không biết đối phương có thể ứng phó nổi hay không, nếu nàng bị hại chết hoặc bị thương nặng, cho dù chỉ là một vết rạch, cũng khiến trong lòng hắn thương tiếc.
Trên thực tế hắn hoàn toàn đoán sai rồi, Ân Bích Hà không yếu đuối như trong tưởng tượng của hắn, thân hình nàng khỏe khoắn, trường kiếm biến ảo thành hàng nghìn hàng vạn kiếm trận, lại như ngọn sóng mãnh liệt, từng lớp ở không trung phản lại thế công của đối phương.
Cây lá hai bên bị nội kình đao kiếm giao nhau tràn ra chấn nát hết lần này tới lần khác, bị gió cuốn lên cao, bay lượn đầy trời.
“Khuông đương, khuông đương…”
Nhưng thấy từng chiêu đao phong từ không trung bị trường kiếm đánh trúng, khí lưu bay loạn xạ, dày đặc như mưa.
Cuối cùng, mưa kiếm cũng hết.
Trước mặt Ðiền Xuân Thu chỉ còn lại một mảnh đất trống, có thể thấy kiếm khí đao khì vừa rồi lợi hại ra sao, tự nhiên đem tất cả nhánh cây chém thành từng đoạn. Nhưng Ân Bích Hà vẫn chưa dừng lại, giờ phút này trường kiếm trong tay lập tức giống như trận bão cuốn về phía đối phương.
Thế công thủ lập tức nghịch chuyền, Ðiền Xuân Thu lớn tiếng rống to, bước về phía trước, đoản đao lại kích động dựng lên, vung thành một màn sáng, người cũng biến mất trong màn sáng đó, không thấy rõ bóng dáng, hắn muốn dùng chiêu thức Thiên hạ chí cương để phá giải công kích chí nhu của Ân Bích Hà.
Sau khi chiến thắng cuộc chiến này, liền trở thành người chinh phục thánh nữ Tây Vực.
Chủ nhân thánh nữ Tây Vực. Giấc mộng suốt đời.
Một phiến quang ảnh rít qua.
Ðoản đao kích động trong không khí, ẩn nhiên có tiếng sấm nổ.
Có cái gì bay lượn trên không trung, đều bay lả tả xuống, rơi lên mặt lên vai người?
Ân Bích Hà lấy tay phủi đi, hóa ra là lá xanh bị tán nhỏ như bột phấn.
Lá xanh trên cây lúc đầu không ngờ bị đao phong kiếm khí tán thành bột phấn, lực lượng kia là cái quái gì vậy.
Ân Bích Hà nhìn tình thế trong sân, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Ðao kiếm giao nhau, xem ra Ðiền Xuân Thu cũng không hoàn toàn là thủ thế, trong thủ có công. Cuộc chiến này là so tiềm lực, xem ai có thể kiên trì đến phút cuối.
Công pháp Ân Bích Hà đột nhiên biến đổi, không lấy trường kiếm công kích nữa, mà là trường kiếm biến ảo thành thương, giống như Trường Giang, mang theo tiếng gió bổ từng đợt về phía Ðiền Xuân Thu.
Loại công pháp này lấy mũi kiếm toàn lực đâm, thủy chung vẫn duy trì thế công liên tục.
Ðao Ðiền Xuân Thu quét ngang ngăn cản từng mũi kiếm tới gần.
Thế công vẫn như nước chảy mây trôi, liên miên không dứt.
Hai người trải qua trăm ngàn lượt luân phiên công thủ biến ảo, mồ hôi Ân Bích Hà như mưa mùa hạ, nhưng nội lực của Ðiền Xuân Thu lại không có chút dấu hiệu suy kiệt, ngược lại hình như càng thêm dồi dào. Âm thanh đoản đao kích động cũng càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Thanh Lăng ở một bên trong lòng lo lắng vạn phần. Nếu chờ đến lúc nội lực mẫu thân cạn hết, thân huyết nhục của nàng sao có thể ngăn cản công kích như lang như hổ của Ðiền Xuân Thu.
Ðây là giây phút quyết định thành bại.
…………
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 149: Dâm tặc đứng đầu