“Kì lạ thế nào?”.
“Đệ cũng không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nguyên văn câu nói của người đó là:
Sáng thứ bảy, lão đại siêu cấp đẹp trai của chúng tôi sẽ đến trụ sở chính của Mabel. Đề nghị nói lại với bà chủ xinh đẹp của ngươi nhớ tới đón tiếp đúng giờ. Nếu không ông đây sẽ để bà chủ của ngươi phải đền cho thời gian chờ đợi của chúng ta là một trăm cái mặt nạ cao cấp được chiết xuất từ nhau thai cừu chính hãng.”
Mặc Âu cứng người: “…”
Được rồi.
Biết ngay là tên quỷ nào luôn.
Dạ! Phong!
Chắc là dạo này xuống sắc trầm trọng nên mới vác mặt đến đây kiếm cớ ăn vạ đây mà.
Thầm thở dài một hơi khi có một người sư huynh yêu sắc đẹp bản thân đến điên cuồng như vậy.
“Được rồi! Cậu cứ chuẩn bị cho tôi một trăm cái mặt nạ trước đi.”
Tống Diệp chần chừ: “Tỷ không nghĩ là bọn lừa đảo giở trò à?”
Mặc Âu bật ra một tiếng cười bỡn cợt: “Còn chưa có ai cả gan dám gọi điện đến trụ sở chính bao giờ.”
Tống Diệp nghe cũng hợp lí liền đáp gọn một câu vâng rồi cúp máy.
………………….
Mặc Âu cất điện thoại vào túi, bước ra khỏi phòng tổng thống. Bước ra khỏi cửa, cô không tự chủ thở hắt một hơi. Đúng là một đêm đầy sóng gió.
Theo định luật vạn vật hấp dẫn, mê trai đẹp nên mới thu hút được trai đẹp, người đặc biệt nhất trong số đó không ai khác ngoài Hàn Thiên Nhược.
Nhưng điều này lại chính là một mầm bệnh nguy hiểm mà cần cô phải ngay lập tức chặt bỏ trước khi phát tán một cách vô kiểm soát.
[Mặc Âu ngồi buông lỏng cơ thể ngồi trên ghế ngắm hoàng hôn, đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt trên chân.Hàn Thiên Nhược nằm dài trên ghế, đầu đặt trên đùi mềm mại của cô, lim dim hưởng thụ.
Mặc Âu khẽ nói nhẹ, che dấu tâm tình trong đôi mắt có chút thất thần: “Nếu như có thời gian nhiều hơn một chút, em muốn anh trở thành ông chồng nhỏ của em cả đời.”
Hàn Thiên Nhược không chú ý mấy đến lời nói có nhiều điểm kì lạ của cô, nói thẳng: “Chắc chắn sẽ như vậy.”
Mặc Âu mỉm cười. Nhìn anh một lúc thật lâu dường như muốn khảm sâu khuôn mặt của đàn ông người mà cô yêu vào nơi sâu kín nhất.
Cô nhắm mắt, lại mở mắt ra, trên môi vẫn là một nụ cười dịu dàng tựa gió xuân.
Mặc Âu không dừng động tác vuốt ve mái tóc Hàn Thiên Nhược, nhìn ánh hoàng hôn dần tắt như sinh mệnh của cô.
Vẫn là câu nói đó…
Nếu như có thời gian nhiều hơn một chút, em muốn anh trở thành ông chồng nhỏ của em cả đời…]