Chân Văn Quân trong lúc nhất thời thật đúng là không nghĩ tới trên bài biển có thể là chữ gì, đợi sau khi bài biển được đưa tới cửa nàng tự tay mở ra, nhìn thấy “Trác” và “Quân” được viết cùng một chỗ thì chóp mũi chua xót, suýt chút nữa rơi lệ.
“Văn Quân, bài biển này là treo ở trước cổng chính chứ?” A Trúc mỉm cười hỏi.
Chân Văn Quân giả vờ lơ đãng lau đi nước mắt: “Phải, đúng vậy, Tử Trác là nói treo ở chỗ này.”
A Trúc bảo gia nô đi mang cái thang gỗ đến, đem bài biển mới treo lên thật cẩn thận tỉ mỉ.
Chân Văn Quân đứng ở phía trước nhà nhìn rồi lại nhìn, không nỡ bước vào nhà.
A Trúc chuẩn bị xong cơm trưa đi ra gọi nàng vào ăn, gọi mấy lần mới khiến nàng hoàn hồn.
“Thích như vậy?” A Trúc đem hoa quế cao từ bên trong lồng hấp lấy ra cho nàng đồng thời hỏi.
“Ân, đặc biệt thích.” Chân Văn Quân gắp một khối hoa quế cao ăn hai ngụm, cúi đầu xì xụp uống nước mơ chua, không hề ngẩng đầu lên, nhưng A Trúc biết nàng trong mắt vừa nổi lên một tầng hơi nước.
“Nữ lang đã nói.” A Trúc nói, “Nhất định phải là ngươi thích. Bất luận là bài biển hay tất cả mọi chi tiết trong nhà đều phải để ngươi tới quyết định. Nữ lang nói nơi này là nhà của ngươi, ngươi là chủ nhân, mọi vật đều phải được ngươi cho phép mới có tư cách đi vào Trác Quân phủ.”
Chân Văn Quân trên mặt mơ hồ nóng lên.
Tử Trác thật sự đã nói như vậy với A Trúc?
Mấy lời buồn nôn khiến người ta nổi da gà như vậy lại thật sự nói ra với người khác?
Vệ Tử Trác ngươi lại là người như vậy?
Chân Văn Quân vừa ăn vừa cười cũng không để ý là đã ăn sạch ba lồng hoa quế cao, cả một nồi nước mơ chua uống hơn phân nửa, vừa đủ no. Từ khung cửa sổ mở nhìn ra bên ngoài, hoa hồng mới trồng ở trong viện bày biện thật sự không được tự nhiên, Chân Văn Quân từng là người làm vườn nhịn không được muốn đích thân ra trận đi cắt tỉa sắp xếp lại một phen, coi như là giúp tiêu thực.
Đã nhiều ngày mưa liên tục hoa viên trong viện có chút nước bùn, bộ y phục này của Chân Văn Quân lại là do Vệ Đình Húc mới may cho nàng, không muốn làm bẩn, liền đi tìm một bộ y phục cũ giản dị thay vào rồi đi đến hoa viên.
Hoa đang được cắt tỉa một nửa, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe ngựa, Chân Văn Quân còn đang tự hỏi hôm nay Vệ Đình Húc sao lại trở về sớm như vậy, bùn đất trên tay còn chưa rửa sạch hớn ha hớn hở chạy ra cửa thì thấy, chính là một người xa lạ.
A Trúc xuất môn đi mua vải, gia nô đa số cũng xuất môn đi làm việc, hai hộ viện ở ngoài cửa tiến lên hỏi:
“Xin hỏi các hạ là?”
Người mới đến ngồi ở trước đầu xe ngựa, chòm râu rất dài mặt đầy hồng quang, nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, cái bụng căng tròn khiến hắn từ trên xe ngựa leo xuống cực kỳ lao lực, đôi chân ngắn ngủn không thể thuận lợi tự mình từ trên ngựa sải bước xuống dưới, cần hai tay hỗ trợ nâng đỡ mới được. Người này gian nan leo xuống đất sau đó vỗ vỗ tay, để cho hai người đi theo hắn đem chiếc rương gỗ trên xe ngựa mang vào bên trong Vệ phủ.
Chân Văn Quân tiến lên hỏi hắn là ai, trong chiếc rương muốn đưa vào Vệ phủ này là cái gì. Người nọ không cao bằng Chân Văn Quân, nói chuyện với nàng phải ngẩng đầu lên. Vừa định mở miệng, chiếc rương gỗ muốn ôm xuống xe ngựa quá nặng không thể cầm chắc, người này kêu lên một tiếng “ui chao” sợ hãi, Chân Văn Quân tiến tới một bước, vững vàng đỡ được chiếc rương.
“Sức lực cũng rất lớn.” Người nọ nói thầm một câu, cũng không tiếp nhận lại, ngược lại đi lấy một chiếc rương khác.
Lại lao lực ôm chiếc rương xuống dưới, nhìn lại Chân Văn Quân còn đang đứng ở đây, người này nhân tiện nói: “Đặt vào bên trong chính đường là được rồi.”
“Ngươi là……”
“Nga, tại hạ chính là người của Giang Lĩnh Lỗ gia, tên là Lỗ Nham. Đây đều là những thứ mà Bí thư thừa ủy thác cho hạ quan mua tới. Vệ phủ này không phải còn đang sửa chữa sao? Ta sợ lão nhân gia nàng không có thời gian đi lấy, nên tự mình đưa tới. Đến đến đến, giúp ta mang mấy thứ này vào trong đi.”
Rõ ràng là bị xem thành gia nô Vệ phủ, Chân Văn Quân cũng không nói gì, các gia nô đều nhìn nàng. Người nọ giống như trở về nhà của chính mình mang theo người đi vào bên trong Vệ phủ, bọn hộ viện trước kia chính là ở quý phủ của Vệ Luân, người đến tặng lễ mỗi ngày đều có, tìm đủ mọi cớ mà đến, thấy mãi cũng quen, cho nên người này mang theo hai gã tùy tùng đưa vào trong nhà mấy chiếc rương trông có vẻ bình thường bọn hộ viện cũng không muốn ngăn trở, đặt vào một góc ở chính đường là được rồi, không cần mang đến chỗ quá xa quá tư mật, nếu không lát nữa dịch chuyển vị trí còn phải mệt chết mệt sống một trận.
Chân Văn Quân ôm chiếc rương đi theo phía sau hắn đi vào bên trong chính đường, người nọ thả chiếc rương xuống đồng thời tấm tắc khen nội đường rất nhã trí, đây là bức họa của ai kia là bút tích của ai, không hổ là Đại Duật đệ nhất nữ quan, sở thích tao nhã đến mức này há có kẻ phàm phu tục tử nào có thể sánh được.
Chân Văn Quân im lặng thả chiếc rương gỗ xuống.
Chủ nhà vắng mặt vuốt mông ngựa cũng vuốt đến hưng trí bừng bừng, chắc là cho rằng cái miệng của “hạ nhân” ta đây sẽ thuật lại với Vệ Đình Húc. Sự tán thưởng trông có vẻ như vô tình sẽ càng được lòng người, Chân Văn Quân trong lòng thầm nghĩ, đại khái cũng hiểu được người này hôm nay tới đây là có chuyện gì.
Quả nhiên, sau khi mời hắn ngồi xuống rồi cho mang trà tới, hắn tùy ý nhấp một ngụm liền gấp gáp hỏi: “Bí thư thừa khi nào mới trở về vậy?”
Chân Văn Quân trên người dính bẩn, không muốn ngồi xuống làm bẩn chiếc ghế tơ vàng gỗ lim mà Vệ Đình Húc yêu thích, liền đứng ở một bên nói:
“Nữ lang mỗi ngày khoảng chừng giờ dậu canh ba sẽ trở về.”
“Nga, vậy còn sớm, còn sớm.” Lỗ Nham tiếp tục uống trà, uống đến hăng hái nhiệt tình, buông chén trà xuống hỏi, “Trà này chẳng lẽ chính là Cổ Đàm Tuyết Tùng mà ngàn vàng cũng khó mua đây sao?”
Chân Văn Quân thấy người này trông có vẻ tai to mặt lớn răng vàng đầy miệng, không nghĩ tới lại có thể biết nhìn chữ ngắm tranh còn biết phẩm trà. Trà này chính là loại trà mà Vệ Đình Húc yêu thích nhất, đích thật là Cổ Đàm Tuyết Tùng, tìm khắp cả Đại Duật cũng chưa chắc có thể gom được đủ một xe, coi như là loại trà khá ít được chú ý, hương vị đặc biệt tương tự với Nhất Thạch Thương ở Bình Thương, nhưng Cổ Đàm Tuyết Tùng so với Nhất Thạch Thương thanh ngọt hơn một chút. Hắn lại có thể nếm ra được.
“Đúng vậy, nữ lang nhà ta chỉ yêu thích mỗi loại này. Lỗ công cũng yêu thích trà đạo?”
Lỗ Nham bật cười khanh khách, mấy nếp nhăn trên mặt cũng theo đó mà rung rung lên xuống: “Tiểu cô nương chẳng lẽ là thấy ta không bằng bọn công tử tiêu sái nhanh nhẹn kia? Lỗ mỗ không chỉ tinh thông trà đạo, mà đối với cầm kỳ thi họa thi từ âm luật còn am hiểu sâu sắc hơn. Nghe nói Bí thư thừa cũng là một người tinh diệu thích trà sành ăn, xem ra Lỗ mỗ cùng Bí thư thừa có rất nhiều điểm chung, nhất định có thể trở thành vong niên chi giao a, ha ha ha ha ha ha.”
Từ sau khi Vệ Đình Húc trở thành Đại Duật đệ nhất nữ quan, những lời tâng bốc nịnh hót nàng thật sự đã nghe thấy không ít, nhưng cái loại tự khen mình giỏi này vẫn là lần đầu tiên gặp được. Trong lúc nhất thời dở khóc dở cười gật đầu đáp: “Lỗ công nói rất đúng, Lỗ công ngươi nếu không có việc gì ta cũng không phụng bồi nữa, trong tay còn có việc chưa làm xong.”
Lỗ Nham vội nói: “Ai ai ai chớ đi, có việc có việc.” Hắn chống cằm nhìn nhìn chiếc rương gỗ mà Chân Văn Quân mới vừa thả xuống, nói: “Ngươi, mở chiếc rương đó ra đi.”
Chân Văn Quân nâng tay vừa mở nắp rương ra suýt chút nữa thì bị chói lóa đến mù mắt, một hòn non bộ nho nhỏ được tạo hình xây đắp từ ba loại vật liệu quý là vàng, bạc và hồng ngọc tỏa ra ánh hào quang xa xỉ lấp lánh rực rỡ lóa mắt.
Lỗ Nham nói: “Đây là tác phẩm cuối cùng của Lý Nhất Sơn đại sư tiền triều, có tên là Cẩm Tú Tiền Đồ, cực kỳ phù hợp với Bí thư thừa. Không nói đến phần vàng bạc này, mà chỉ một khối hồng ngọc lớn như vậy hiện giờ ở Đại Duật muốn tìm được một khối toàn vẹn là rất khó. Lại càng không nói đến bên trong khối ngọc này có hoa văn đám mây ngũ sắc mờ mờ ảo ảo ẩn hiện, càng thêm quý giá vạn kim khó cầu…… Ai, chỗ này sao lại có chút bẩn vậy nè? Mau, đánh bóng một chút!”
Hai bàn tay của Chân Văn Quân cũng đen thui, nàng vốn không thích mang theo khăn tay, đang muốn lấy tay áo chà lau thì bị Lỗ Nham kéo lại. Lỗ Nham ôi một tiếng, tựa hồ đối với chuyện hạ nhân của Vệ Đình Húc quý phủ tố chất không cao có chút ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rút ra khăn tay của chính mình ném cho Chân Văn Quân.
Cúi đầu chà lau ngọn núi Cẩm Tú Tiền Đồ phú quý bức người này, Chân Văn Quân nghe được Lỗ Nham ở phía trên đỉnh đầu mình nhỏ giọng hỏi han: “Nghe nói Bí thư thừa từng có hôn ước với công tử Ngộ của Trưởng Tôn gia? Việc này có thật hay không? Công tử Ngộ kia tuy có vài phần tư sắc nhưng hắn có long dương chi hảo chuyện này ở Nhữ Trữ cũng không phải là cái gì bí mật. Bí thư thừa một nhân vật như vậy nên có một người ôn nhu hiểu ý hơn đến bầu bạn mới phải! Công tử Ngộ kia nếu nghênh đón vào cửa, sợ cũng không chiếm được trái tim của Bí thư thừa, trái lại……”
Chân Văn Quân ngừng lại động tác trong tay, xoay qua trưng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lỗ Nham có chút không rõ.
Lỗ Nham cười hì hì, mở ra chiếc rương còn lại, từ trong đó lấy ra tám bức họa lần lượt mở từng cuộn ra, mặt trên bức họa chính là tám nam tử đủ loại dáng vẻ. Hắn chỉ vào người trên bức họa cuộn tròn đó nói với Chân Văn Quân: “Lỗ mỗ bất tài, có tám nhi tử, đều được Lỗ mỗ dốc lòng dạy dỗ. Tướng mạo tài học không dám nói là đệ nhất Nhữ Trữ, nhưng trong ngày thường giúp Bí thư thừa bài ưu giải buồn vẫn là dư sức. Nhưng mà không biết được sở thích của Bí thư thừa, vẫn phải thỉnh tiểu cô nương tiết lộ một chút, Lỗ mỗ cũng thuận tiện trở về khuyên bảo các nhi tử cố gắng tu thân rèn luyện một phen, đến lúc đó bất luận là người nào có thể lọt được vào mắt Bí thư thừa, cũng sẽ không thiếu ưu đãi cho tiểu cô nương ngươi.”
Lỗ Nham nói xong những lời này liền nhét vào trong tay Chân Văn Quân một thỏi vàng.