“…” Lê Thiển vỗ ngực, “Hú hồn má ơi, bảo bối cao lãnh dè dặt thần bí đáng yêu của mình đi đâu mất rồi….” Thẩm Giáng Niên đá cô, “Này, cậu bớt diễn đi~”
Lê Thiển hừ một tiếng, nói: “Rửa rau cho bà đây đi, nhanh lên!”
“Mẹ kiếp, không phải nói dậy mình nấu ăn sao? Giờ bắt mình làm ô sin đi rửa rau?”
“Không rửa rau, sao mà nấu hả?” Lê Thiển hừ một tiếng, “Nếu như cậu muốn cho Thẩm đại nhân nhà cậu ăn chưa rửa, mình không có ý kiến.” Lê Thiển đem rau diếp với xà lách ném vào bồn.
“Mình không thích rửa rau.” Thẩm Giáng Niên rửa cho có.
“Vậy thì đứng có ăn!” Lê Thiển hung hăng nói, “Rửa sạch sẽ, đừng làm gãy lá cây!”
“Tần Thư!” Thẩm Giáng Niên rống to một tiếng, Tần Thư đáp lại, “Làm sao vậy?”
“Tìm kiếm sự giúp đỡ ngay tại chỗ.”
Tần Thư xuất hiện ở cửa, Thẩm Giáng Niên tỏ ra đáng thương và bất lực, “Tiền Xuyến Tử chê mình không chịu rửa rau.” Sau đó, còn cố ý xé xà lách, Lê Thiển lần này ghét bỏ vô cùng, “Cậu xê ra một bên đi.” Lê Thiển tương đối là người kén chọn, đồ ăn cũng có tôn nghiệm, trước khi cho vào nồi lần cuối, vẫn cần thiết rửa sạch, cần phải được rửa sạch sẽ.
“Để mình làm.” Tần Thư biết điều, xắn tay áo vào phòng bếp.
“Nói cho cậu biết, không được rửa hư.” Lê Thiển như tướng quân ra lệnh.
Tần Thư không nói lời nào, tay vừa chạm vào nước có chút lạnh, liền thu tay về, thò vào rửa lá rau. Thân là bác sĩ, Tần Thư không chứng sạch sẽ nhưng mà vẫn thích sạch sẽ hơn người bình thường, một cái lá rửa đi rửa lại mấy lần. Lê Thiển nấu nồi nước sôi, “Tránh ra.” Lê Thiển đổ ít nước ấm vào bồn, tay Thần Thư ấm hơn, phảng phất ấm đến tận tim.
Ngoại trừ tiếng nước chảy và thỉnh thoảng có tiếng xoong chảo vang lên, căn bếp gần như yên tĩnh. Ngược lại, trong phòng khách thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, cùng với tiếng hờn dỗi, là của Thẩm Giáng Niên. Đúng là đứa không có tiền đồ, Lê Thiển dùng sức đập một phát vào đầu cá.
Tần Thư giật mình một cái, nhìn Lê Thiển, vung dao làm bếp… Đằng đằng đằng, tiếng đằng rất có nhịp điệu, khiến Tần Thư rùng mình một cái.
Kể từ lần say rượu xấu hổ lần trước, hai người không gặp lại nhau nữa. Chắc có lẽ nhiều người không nhớ, chuyện say rượu xấu hổ là sao? Khi nào say? Làm sao xấu hổ? Thật ra, chính là vào cái ngày Thẩm Giáng Niên vì chuyện giữa Ngô Thi Nghiêu và Thẩm Thanh Hòa mà ghen, một mình Thẩm Giáng Niên uống rượu giải sầu ở quán bar, sau đó gọi Lê thiển đến.
Thẩm Giáng Niên say rượu được Thẩm Thanh Hoà bế về, trong khi Lê Thiển bị Tần Thư đưa đi. Sau khi mang Lê Thiển say mèn về, Tần Thư ăn đủ khổ. Nửa đêm, Lê Thiển nằm mơ, trùng hợp là nằm mộng xuân, trông cơn mê mang nửa tỉnh nửa ngủ, cho rằng người nằm kế bên là người trong mơ, thế là hôn người ta, mà khi đó Tần Thư chưa ngủ lập tức giật mình ngồi bật dậy, thế này trán đập vào trán, Lê Thiển vì đó mà tỉnh táo đôi chút, thấy bản thân hôn Tần Thư, thế là giả vờ say tiếp, ồn ào đòi uống nước…. Tần Thư lập tức xuống giường lấy nước, lúc đưa qua còn nói: “Nước đây.” Sau khi màu đỏ trên mặt vì say dịu xuống, thì màu đỏ của xấu hổ dâng lên, đúng là tác hại của say rượu, Lê Thiển uống nước xong, đêm hôm đó, không ngừng liếm môi, giống như đang muốn rửa sạch.
Mẹ kiếp, nụ hôn đầu của bà đây!!!
Trời ạ! Muốn giết chết Tần Thư ghê gớm!
Mà do cô chủ động hôn người ta a!
Mẹ kiếp, tao tự bóp cổ tao!
Cứ như vậy, đêm đó, Lê Thiển vùng vẫy trong mớ suy nghĩ hỗn loạn muốn thắt cổ mình và Tần Thư!
Cũng may sau đó Tần Thư cũng không có nhắc tới chuyện này, Lê Thiển thừa lúc xoay người lấy đồ ăn, liếc nhìn Tần Thư. Ngón tay thon dài linh hoạt, rửa rau rất giỏi, Tần Thư ho nhẹ một tiếng. Lê Thiển ánh mắt hướng lên trên, Tần Thư dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, lại ho nhẹ một tiếng, tựa hồ không phải cố ý ho ra tiếng, nhưng cổ họng thật sự rất khó chịu.
Một cẩu độc thân không biết tự chăm sóc bản thân, nghĩ đến bệnh tình của Tần Thư lúc trước, Lê Thiển lộ ra vẻ chán ghét, vừa rửa rau vừa nghĩ, cổ họng không thoải mái nên ngậm kẹo gì đây?
Trước khi Lê Thiển có thể nghĩ ra, “Để tôi giúp.” Thẩm Thanh Hoà xuất hiện ở cửa, theo sau là cái đuôi nhỏ của chính cô.
“Không cần, để tôi làm được rồi.” Tần Thư lúc này mới mở miệng nói.
“Tôi không cần cậu, tôi chỉ cần một người.” Lê Thiển xoay người hất cằm, “Cậu!”
Thẩm Giáng Niên đứng sau lưng Thẩm Thanh Hoà, đầu ngón tay câu lấy ngón tay út Thẩm Thanh Hòa, còn vờ vô tội, “Cậu đang nói mình à?”
“Đúng thế, là cậu đấy, hai vị này có thể lui ra ngoài.” Lê Thiển nghiêm mặt nói, Thẩm Giáng Niên biết nếu cô không đồng ý, người này nhất định sẽ có ý kiến. Thẩm Giáng Niên cọ cọ vào người Thẩm Thanh Hoà, “Thanh Hòa, người đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Sau đó cười nói, “Tần Thư, cậu cũng đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
“Muốn đóng cửa sao?” Thẩm Giáng Niên đợi hai người kia đi ra ngoài rồi hỏi.
“Đóng.” Lê Thiển chỉ nói một chữ.
Thẩm Giáng Niên biết Lê Thiển có điều gì đó muốn nói.