Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn: “Sao cô lại ở đây? Vừa rồi cô đã làm gì?”
“Dì ấy bảo con phải xin lỗi, còn phải bồi thường tiền.”
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vào thời điểm mấu chốt Hoắc Dận đang ôm trên người Hoắc Tư Tước từ tốn nói một câu.
Cố Hạ, mặt cắt không còn giọt máu.
Mà Ôn Hủ Hủ đứng ở bên cạnh trong lòng vui như nở hoa.
Làm tốt lắm, con trai!
“Không… không phải như vậy. Tư Tước, anh nghe em giải thích, em lúc ấy là bởi vì…”
“Hai năm nay cô đối phó với nhà trẻ như thế nào? Con trai Hoắc Tư Tước tôi đã bị đánh còn phải xin lỗi và mất tiền nữa? ”
Giọng người đàn ông phát ra đầy rùng rợn, như thể lớp băng ngàn năm không tan.
Cố Hạ nghe vậy sợ hãi vô cùng, cô ta thiếu chút nữa là quỳ xuống van xin tha mạng.
“Tư Tước, em… em không có. Em chỉ muốn Dận Dận ở lớp học hòa đồng với bạn học… Dù sao, Dận… Dận Dận có chút khác biệt.”
“Cái gì khác biệt? Con trai tôi khỏe mạnh, tư chất bình thường. Khác biệt là khác biệt chỗ nào? Tôi từng hỏi Dận Dận vì sao không muốn đến nhà trẻ. Hóa ra cô đã đưa vào đầu con tôi những quan niệm lệch lạc này? Cô còn góp sức với lũ phụ huynh ngu ngốc kia để bắt nạt con trai tôi. Đó mà cô dám nói là tốt cho con trai tôi sao? Một tiểu thiếu gia thân phận cao quý, bị cô làm ra thành dạng này. Cô ngẫm lại đi.”
Ôn Hủ Hủ sau khi nghe Cô Hạ phân trần với Hoắc Tư Tước. Không đợi người đàn ông đó lên tiếng. Cô tức giận mắng cho cô ta một tràn.
Cố Hạ nhăn mặt tức giận.
Vừa định đưa tay lên tát Ôn Hủ Hủ. Thì người đàn ông đối diện đã lạnh lùng mở miệng: “Nhốt cô ta lại cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được thả cô ta ra!”
Hắn đem từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng mài ra.
Có thể thấy được, hắn giờ phút này lòng đầy sát ý.
Cơ thể Cố Hạ lập tức lắc lư, “Đông” một tiếng đổ sụp tại chỗ.