Lang Vương nhíu mày, không thích Quỳnh Nương thân cận với Uyển tần, định mở miệng từ chối. Nhưng Quỳnh Nương lại lo Lang Vương nói chuyện không biết nặng nhẹ, nhẹ nhàng túm ống tay áo Lang Vương, đứng dậy, cười nói: “Thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh.” Vừa nói vừa đi tới.
Uyển tần rất tò mò với đệ nhất nữ phú hào này, liên tục hỏi cái này hỏi cái kia, từ tiệm chay của Quỳnh Nương đến thành lập đội tàu, mọi thứ đều hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
Lúc này trong ngự trướng, nam nữ khách khứa đã tự động tách ra, hoàng tôn thế tử ngồi xung quanh vạn tuế vừa uống trà vừa ngắm hoa, còn nữ quyến ngồi thành nhóm.
Từ sau khi Thái Tử bị phế, có lẽ là Hoàng Hậu cảm thấy không thể ra ngoài ánh sáng được nữa nên những trường hợp lộ diện trước mặt mọi người nếu tránh được thì tránh, vì vậy bà ta cũng không tới.
Có lẽ là do thiếu chủ mẫu hậu cung, các phi tần khác cũng tự tại hơn, nhưng Uyển tần đang được sủng ái nên các phi tần khác đều không lại gần, chỉ ngồi cách đó không xa.
Quỳnh Nương không ngờ Uyển tần nói lắm như thế, lại bởi vì bên cạnh không có người khác nên thời gian nghỉ lấy hơi cũng không có, chỉ chọn vài chuyện chẳng quan trọng lắm mà nói.
Quỳnh Nương nói xong, Uyển tần cảm thán: “Lang Vương phi đúng là biết kinh doanh, ánh mắt cũng tốt, lần nào làm việc cũng đại hoạch thành công.”
Lúc nói chuyện, Uyển tần duỗi tay lấy chén trà trên bàn, không biết làm sao mà tay run lên, nước trà thơm bắn ra, làm ướt y phục nơi cánh tay Quỳnh nương.
Uyển tần vội vàng cầm cánh tay Quỳnh Nương, vén ống tay áo nàng lên, nói: “Ai da, đều là ta không tốt, mau lau đi.”
Quỳnh Nương nghĩ, hôm nay từ lúc gặp mặt Uyển tần là bắt đầu có vấn đề, nàng vội vàng cản lại: “Sao dám làm phiền Uyển tần, để nó tự khô là được.”
Uyển tần vẫn không dừng tay, dùng sức vén ống tay áo Quỳnh Nương lên.
Quỳnh Nương cảm nhận được tay Uyển tần dùng sức quá mạnh, nàng giãy giụa một lúc mới thoát ra được. Nàng thấy Uyển tần vẫn luôn nhìn chằm chằm ống tay áo của nàng không rời mắt, trong lòng mơ hồ lộp bộp.
Vì thế nàng lấy cớ thay y phục, đứng dậy rời đi. Lúc nàng đứng dậy, Lang Vương cũng theo ra.
Mà lúc bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời khỏi ngự trướng, Quỳnh Nương phát hiện hình như Nhị hoàng đang nhìn ống tay áo ướt đẫm của nàng…
Lang Vương lấy cớ thân thể Quỳnh Nương không khoẻ rồi rời đi, Nhị hoàng tử uống rượu một lúc, ra khỏi ngự trướng, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi dạo bước dưới rừng hoa, thưởng thức cảnh đẹp.
Uyển tần uống chút rượu với Hoàng Thượng cũng có men say, bèn dẫn theo thị nữ đi lại bên ngoài. Chỉ chốc lát đã đi đến đường mòn, Uyển tần bảo thị nữ về ngự trướng lấy mũ vải chắn gió, đợi thị nữ đi xa rồi bước về phía trước một lúc, dừng lại vài bước trước Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử chắp tay sau lưng nhìn núi xa, không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Có thấy rõ không?”
Uyển tần nhìn một ngọn núi khác, nói: “Chỉ nhìn thấy có hoa văn, màu lại không thấy rõ lắm.”
Một lát sau, Uyển tần không nhịn được tò mò hỏi: “Đồ án này có huyền diệu gì sao?”
Nhị hoàng tử cười nhạt, nói: “Nữ tử này xuất thân hèn mọn, vận mệnh nhiều chông gai, cũng không được mọi người xem trọng, nhưng cuối cùng nàng ta lại có thể từ nữ tử thương hộ một mạch tiến lên… nghĩ kỹ thì, không thể không khiến người ta nghi ngờ nàng ta chính là người có phúc….”
Uyển tần nghe mà không hiểu ra sao, cũng không rõ trên cánh tay Quỳnh Nương có ký hiệu hay không thì liên quan gì đến phúc khí, bèn nói: “Lang Vương phi chẳng những được Vương gia độc sủng ở Lang Vương phủ, hơn nữa lại còn vô cùng giàu có, nữ nhân vô song như vậy đâu cần nghiệm chứng? Tất nhiên là người có phúc rồi.”
Nhị hoàng tử khẽ cười: “Nói không sai, bổn vương nhất thời lâm vào mê trướng, quả thực nữ tử vô song như vậy không cần nghiệm chứng…”
Lúc nói chuyện, hắn vẫn không rời khỏi rừng cây mà nhìn Lang Vương phi đang chuẩn bị lên xe ngựa dưới chân núi, Lang Vương đang cẩn thận đỡ nàng lên xe.
Lại nói Quỳnh Nương bị Uyển tần khiến cho không thể ở lại nữa, liền cùng Lang Vương xuống núi Bảo Minh.
Đến lúc lên xe ngựa, Lang Vương thấy Quỳnh Nương vẫn che lại cánh tay của nàng, bèn hỏi: “Y phục ướt khó chịu sao? Có muốn đổi bộ y phục khác không?”
Lúc nào xe ngựa cũng chuẩn bị rương y sam để chủ tử các cung thay đổi khi ra ngoài.
Có điều lúc Quỳnh Nương cởi y phục, đau đến nỗi ai da một tiếng, chữ vạn đỏ tươi trên khuỷu tay nàng đột nhiên nóng lên, đau đến nỗi khó có thể nhịn.
Sở Tà biết chữ vạn trên khuỷu tay nàng, đêm tân hôn, trên da thịt tuyết trắng xuất hiện ấn ký đỏ, rất là ghẹo người, lúc ấy hắn hỏi nàng sao lại có ấn ký này, Quỳnh Nương nói với hắn, là bởi vì nàng một lòng hướng Phật nên xăm lên cầu phúc, hắn cũng không nghi ngờ gì.
Nhưng hôm nay chợt thấy ký hiệu trên da thịt nóng lên, tuấn mục của Lang Vương trừng to, nghi ngờ trong nước Uyển tần vừa hắt có gì đó không ổn.
Vì thế hắn ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về, về phủ gọi thần y đến kiểm tra, trên ống tay áo chỉ thấm một chén nước trong bình thường, cánh tay Quỳnh Nương nóng bỏng một lúc cũng dần dần giảm bớt, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Lang Vương nhíu mày hỏi thần y: “Là do thuốc nhuộm nàng dùng để xăm hình không ổn sao?”
Thần y nghe vậy nhìn kỹ ấn ký, lẩm bẩm: “Đây là người nào xăm vậy, hoàn chỉnh tự nhiên, không thấy lem màu!”
Nếu ấn ký đã không có vấn đề gì, thần y bắt mạch cho Quỳnh Nương rồi lui xuống.
Rửa mặt xong, Lang Vương ôm Quỳnh nương vào trong lòng, nhìn nàng bị tóc đẹp che lấp mặt, thương tiếc hôn lên môi nàng: “Có phải buổi sáng mệt muốn chết rồi không, thấy thế nào cũng không có tinh thần vậy?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lang Vương: Có người phát hiện nương tử của ta là thịt Đường Tăng, làm sao bây giờ? Cứ chờ đấy ~