Mặc dù gã ta không ở Trung Nguyên, cũng không phải người trong giới võ lâm, không biết danh Tông Sư là gì.
Nhưng có thể vung tay tạo thành đao như thế này thì chắc chắn không phải người bình thường.
Kampot lộ vẻ hung dữ, bóp nát chuỗi hạt đầu lâu còn lại trong tay
Một màn sương trắng bao trùm khắp căn phòng.
Trong chớp mắt, lại hoá thành hàng chục âm hồn không đầu màu trắng cùng với những khuôn mặt đang trôi lơ lửng bên cạnh.
“Để xem mày có thể đánh được bao nhiêu!”
Hàng chục âm hồn bắt đầu lao về phía Lý Dục Thần.
Lần này, Lý Dục Thần không dùng Đao Khí nữa, mà đưa tay ra một cách nhẹ nhàng, vung lên không trung một phát.
Cả đoàn binh âm hồn kia đều rơi vào trong lòng bàn tay anh, ngưng tụ thành một đám sương dày đặc, sương mù dần dần bốc lên từ ngón tay của anh.
“Mày…”
Một vẻ lo sợ hiện ra trong đôi mắt của Kampot.
“Mày là…..ai?”
“Ở cao nguyên, mày đã từng nghe thấy thang trời bao giờ chưa?”, Lý Dục Thần hỏi lại gã ta.
“Thang trời?”
Kampot lắp bắp với vẻ kinh sợ.
“Mày, mày từ trên trời xuống hả?”
Ngay sau đó gã ta lại lắc đầu lia lịa
“Không, không, không thể nào! Thang trời… chưa ai lên đó bao giờ cả!”