Bá tánh chạy ngược xuôi như ma đuổi, vẻ mặt bàng hoàng hãi hùng, tiếng la hét vang tận trời cao. Những tiểu hài tử cùng người già bị xô đẩy ngã ngồi dưới đất, vô lực mà khóc rống lên gọi người thân.
“Nhìn tính hình này chúng ta có lẽ đã tới muộn rồi! Sau khi vào thành ta sẽ đi tìm người của ta, mọi người cũng về nhắc nhở người thân một chút!” Hàn Băng cau mày nhìn tình huống bên dưới nói với Mạch Chúc.
“Được, có gì ta sẽ đến cổng thành tìm đệ!” Mạch Chúc gật đầu điều khiển Kim Loan Điểu bay thẳng qua tường thành.
Hàn Băng túm lấy áo Hạ Vọng xách lên trực tiếp từ trên không trung nhảy xuống. Hạ Vọng sợ hãi muốn hét to lên, lại tự đưa tay bịt miệng lại, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà lại mượn lực nhảy lên phi về một hướng, chỉ thoáng chốc Hàn Băng đã về tới sân viện của mình.
“Ca ca! Ca về rồi!” Nam Thiên Sang đang đứng tấn trong sân, nhìn thấy hình bóng của nàng xuất hiện liền chạy đến.
“Công tử.” A Ngũ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía “cái xác” trong tay nàng.
Hàn Băng đặt Hạ Vọng xuống đất, hơi mỉm cười với tiểu hài tử, đưa tay vỗ đầu hắn hai cái, đi thẳng vào trong phòng của nàng.
Tiểu Hồ cảm nhận được khí tức của chủ tử liền nhanh nhảu chạy ra ngoài chào đón, nhảy lên ngồi trên vai nàng dụi đầu làm nũng.
Hàn Băng cũng thuận theo vuốt ve người nó vài lượt, lấy từ trong tay nải ra một vài lọ gốm sứ.
“Ca ca, người lấy thuốc làm gì?” Nam Thiên Sang theo sau nàng bước vào, A Ngũ yên lặng đứng canh ngoài cửa.
Hàn Băng đơn giản nói lại mọi chuyện một lượt, kiểm tra lại số thuốc trong tay rồi bước ra ngoài.
“Đi thôi, lần này để đệ đi chữa trị bệnh nhân!” Hàn Băng đưa thuốc cho tiểu hài tử cầm, vừa bước ra ngoài vừa nói.
Vốn dĩ nàng có thể trực tiếp lấy thuốc trong trữ nạp giới ra giải quyết tại cổng thành, nhưng một vị thuốc quan trọng lại ở trong tay nải nên nàng bắt buộc phải trở về lấy, tiện đó mang Nam Thiên Sang theo mở rộng kiến thức, luyện tập thực hành.
“Ân nhân, ta đi nữa!” Hạ Vọng sau khi hồi hồn liền chạy theo sau lưng Hàn Băng.
Nam Thiên Sang nhìn hắn, lại nhìn về phía nàng gãi đầu. Đây là ai a? Có phải là đồ đệ mới của ca ca không?
“A Ngũ, ngươi xách hắn và Tiểu Sang đến cổng thành với ta!” Hàn Băng vừa nói vừa phi thân lên mái nhà, thân ảnh thoắt cái đã mất dạng.
A Ngũ kẹp hai “con gà” dưới nách cũng nhẹ nhàng phi theo nàng. Nam Thiên Sang đã quen với việc này nên không có cảm giác gì, Hạ Vọng bị xách lên như thế liền cảm giác dạ dày cuộn trào khó chịu.
Qua mấy lần mượn lực lên xuống giữa những nóc nhà, khi được thả xuống mặt đất, Hạ Vọng liền chạy qua một bên nôn khan.
Nam Thiên Sang nhìn thấy hắn như vậy vô cùng đồng tình hỗ trợ vỗ lưng vài cái, lại đưa cho hắn một viên thuốc.
“Cảm ơn!”
Sau khi nuốt xuống, cảm giác dạ dày đã dễ chịu hơn rất nhiều, Hạ Vọng lúc này mới đi đến cạnh thành xem xét.
Cửa thành được đóng kín từ phía bên trong, bá tánh sống gần đó đều được di tản đi nơi khác nên có chút vắng vẻ tiêu điều.
Mà bên ngoài cổng thành, một đám người đang cắn xé lẫn nhau.
A ngũ sau khi hỏi thăm tin tức về liền báo lại với nàng.
Cách thời gian hiện tại gần hai canh giờ, có một nhóm người bỗng nhiên tiến vào cổng thành, sau khi vào liền giống như điên lên mà bổ nhào vào người khác cắn xé.
Thị vệ gác cổng thấy tình cảnh đó lập tức hợp sức đuổi hết những người đó ra ngoài, đóng kín cổng thành.
“Vậy những người bị cắn đã đưa đi đâu rồi?”
“Những người bị cắn đã được dẫn đến một vùng cách ly chữa trị rồi. Chủ thành nơi này có kinh nghiệm trong việc ngăn cách bệnh truyền nhiễm, khi thấy đám người kia bất thường liền đưa bọn họ đi giãn cách.” A Ngũ trả lời theo những gì tra được.
“Vậy những bá tánh ngoài kia thì sao? Tại sao không cho họ vào?” Hàn Băng chỉ xuống những người đang ra sức chống trả người bị ký sinh Thực Cốt Trùng.
“Đó là những thương buôn cùng bá tánh vừa từ bên ngoài tới. Khi họ đến cửa thành đã đóng lại rồi. Vì an nguy của những người khác, chủ thành không cho phép thị vệ mở cổng.”
***Hư hư, 2 bé hamster của mình cứ cắn nhau suốt thôi, mình ngăn ra còn bị cắn chảy máu mấy lần nữa! Khuyên những bạn mới nuôi hams như mình nhớ đeo găng tay khi tách các bé ra nhé! ?
Chúc các bạn một buổi tối tốt lành, nhớ ngủ sớm đấy***!