“Mai phục mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể khai chiến rồi”, ở bên, mấy người phía Cổ Tam Thông lần lượt vươn vai, chuẩn bị hành động.
Thế nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, vả lại sắc mặt của ông ta lại rất khó coi.
“Không có”, không biết mất bao lâu ông ta mới khẽ lắc đầu.
“Không có?”, Cổ Tam Thông cau mày, cầm lấy túi đựng đồ và lấy ra mười mấy tấm lệnh bài, “bao nhiêu lệnh bài như vậy mà lại không có lệnh bài của chưởng giáo Hằng Nhạc Tông sao?”
“Không có”, Dương Đỉnh Thiên khẳng định, “ta từng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, tuyệt đối không thể nhận nhầm”.
“Không có”, một câu nói của Dương Đỉnh Thiên khiến tất cả mọi người đều phải cau mày.
“Lẽ nào lệnh bài không ở trên người Doãn Chí Bình?”
“Lệnh bài chắc chắn trên người hắn”, Dương Đỉnh Thiên quả quyết, “lệnh bài đó vô cùng quan trọng, tuyệt đối sẽ không giao cho người thứ hai, một khi trời khỏi phạm vi cách chưởng giáo mười trượng thì sẽ phát ra cấm chế, đó là cách để phòng kẻ khác trộm lệnh bài”.
“Vậy thì không hay rồi”, Chung Giang trầm ngâm.
“Có gì không hay chứ, thực sự không được thì cứ thế mà chiến thôi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu hung hăng.
“Không đến thế bất đắc dĩ thì không làm như vậy được, tốt nhấn không khai chiến trực diện”, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm, “Đây là tông môn của Hằng Nhạc Tông, có quân đội tu sĩ của bọn họ, trong đó không thiếu kẻ mạnh, đừng nói là mấy người chúng ta mà cho dù thêm hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng không đủ đối đầu”.