nhiên tăng nhanh, cô căng thẳng cũng sợ hãi phải không?
Đúng, cô sợ, nếu điêu Nguyễn Bạc Vệ nói là sự thật thì cô không biết phải làm sao.
Nhưng cô tin là ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy.
Cô và Nguyễn Hạo Thần đã có hai con đáng yêu.
“Được, anh tìm rồi gửi cho em.” Đường Lăng nghe ra sự khác thường trong giọng cô, không kìm được hỏi thêm: “Khiết Khiết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh, anh gửi cho em trước đã, có kết quả em sẽ nói cho anh.” Tô Khiết biết nếu chuyện này là thật thì chắc chắn không thể che giấu, nhưng trước lúc đó cô không muốn có thêm một người phải lo lắng vì điều này.
Cô muốn xem kết quả trước.
“Bản báo cáo giám định của Nguyễn Bạc Vệ khi đó anh lấy từ bệnh viện nhưng sau này bị người khác thay thế, nên bây giờ trong tay anh không có báo cáo giám định của ông ta, anh nhờ người tìm rôi gửi cho em.” Đường Lăng tìm một lát nhưng không thấy, sau đó vội giải thích.
“Vâng.” Tô Khiết đáp, thâm thở ra một hơi, trong lòng hơi nặng nề.
“Thật sự không định nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Đường Lăng mang theo vẻ lo lắng rõ ràng, gân đây cô xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh thực sự sợ hãi.
Tô Khiết mím môi, không nói gì.
“Có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần không?” Đường Lăng nghĩ điều khiến cô có phản ứng khác thường thế này chắc hẳn có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Bạc Vệ là ba của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng anh vẫn không nghĩ ra cô cần bản giám định ADN của ông ta làm gì.
“Anh, anh đừng hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói.”
Tô Khiết chưa bao giờ trốn tránh khi gặp chuyện, nhưng trong chuyện này cô không còn được quyết đoán dứt khoát như trước, thậm chí cô còn không muốn nhắc đến chuyện này, hoặc có lẽ là do cô không dám nói.
“Được, vậy anh không hỏi nữa, anh tìm được sẽ gửi cho em.” Đường Lăng nghe cô nói vậy thì cũng không thể hỏi thêm nữa.