“Không ngờ cậu lại mạnh đến mức này, nhưng chỉ với chút thực lực ấy, cậu nghĩ mình sẽ làm gì được hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh ư?”
Lưu lão quái nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Lâm có vẻ nghiêm nghị, sâu trong mắt còn có ý rút lui.
Dương Thanh nhìn họ với vẻ cười mà như không: “Hay chúng ta thử xem tôi có làm gì được hai ông không nhé?”
Lưu lão quái tức giận nói: “Cậu tự đòi đấy! Lão Hoàng Chủ Diệp, tên này có gì đó quái lạ, chúng ta cùng ra tay đi!”
Diệp Lâm đáp: “Được!”
Hai người gần như lao tới chỗ Dương Thanh cùng một lúc.
Dương Thanh vẫn đứng im, không buồn né tránh.
Anh bỗng giậm chân, luồng sức mạnh cuồng bạo lập tức lan ra từ người anh.
Dưới cú giậm này của anh, nền đất trước mặt anh xuất hiện một vết nứt dài khoảng nửa mét.
Diệp Lâm và Lưu lão quái vừa xông đến đã phát hiện vết nứt trước mặt mình, họ nhảy bật lên, vọt qua vết nứt, nhào về phía Dương Thanh.
“Cút!”
“Các ông chỉ có chút thực lực ấy thôi hả?”
Dương Thanh mỉm cười nguy hiểm, ngay sau khi anh dứt lời, mắt anh dần trở nên đỏ ngầu, khí thế khủng khiếp hơn nữa bắt đầu lan ra từ người anh.
Khí thế ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đó khiến tim mọi người đập thình thịch.
Lưu lão quái và Diệp Lâm biến sắc, quay sang nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.
“Không ổn, rút!”
Diệp Lâm gần như không hề chần chừ, bỗng giẫm mạnh chân, mượn lực đàn hồi từ mặt đất để lùi về sau nhanh như chớp..