Cút!
Hiện trường lúc này liên tục vang lên âm thanh này, có một số tên mặt dày nhìn cánh nam nhi đã đành, ấy thế mà bọn họ còn nhìn sang nữ nhân khiến từng âm thanh này vang lên tạo thành cả làn sóng.
“Nào, nào, mỗi người một cái, đừng khách sáo”, Diệp Thành cứ thế vung tay ném ra cả một loạt quần lót hoa.
“Tỷ, tỷ thích người như vậy sao?”, trong đám người, Thượng Quan Ngọc Nhi ngẩng mặt nhìn những chiếc quần hoa đang bay đầy trời, vẻ mặt hết sức khó hiểu.
Thượng Quan Hàn Nguyệt không nói gì, cô vô thức cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của mình, hiếm khi mới thấy nét mặt cô ửng đỏ như vậy, vì cảnh tượng ngày hôm nay thực sự khiến người ta không dám nhìn.
“Thi…Thi Nguyệt à? Hay là chúng ta đổi người khác đi”, phía này, Hoa Tư ho hắng nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên.
Lại nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, cô chỉ biết vùi đầu lau đi lau lại viên linh châu của mình như thể không nghe thấy Hoa Tư đang nói gì, nhưng điều mà người ta dám khẳng định đó là trên khuôn mặt cô thoáng qua nét ửng đỏ.
So với cô và Thượng Quan Hàn Nguyệt thì Bích Du phía này lại dứt khoát che đi khuôn mặt của mình.
Đây là cảnh tượngt hế nào chứ? Vốn dĩ đến đây để giao chiến mà hiện giờ quần lót hoa lại trở thành chủ đề khiến người ta bàn tán, từng cặp mắt đều dán vào hư không.
Vả lại cũng có những người đang nhặt lượm quần lót hoa, bọn họ chưa từng mặc loại này bao giờ nên vẫn mặt dày lấy.
“Nào, nào, nào, mỗi người một cái”, Vi Văn Trác ở đối diện cũng khua tay lấy vài cái, “là tơ tằm tự nhiên, đáng giá lắm”.
“Tới đây xem trận chiến này đúng là có phúc, hi hi hi”.
“Ba người các ngươi đứng sang bên kia đi” Đan Nhất chỉ về một hướng, sắc mặt tối sầm cả lại.
“Sư huynh, đây…”, Lão tổ của Hằng Nhạc Tông ở hư không nhìn về phía Thông Huyền Chân Nhân.
“Hắn không thoát nổi đâu”, Thông Huyền Chân Nhân hít sâu một hơi, mặt mày nóng ran lên, cho dù thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại chơi chiêu này.