Người Vân Châu vượt qua không gian hỗn loạn nguy hiểm, đã đến lã địa yêu tộc thì cũng không thể tránh được việc tranh đấu với yêu tộc, nếu như là gặp được cường giả lợi hại thì có khả năng liền bị bỏ mạng
Hơn nữa độ dày của linh khí Trung Châu ít hơn so với Vân Châu một ít nên tự nhiên là võ giả Vân Châu sẽ không có người nào nguyện ý đi đến Trung Châu cả.
Mà nhân tộc Trung Châu bởi vì cách địa bàn yêu tộc cho nên cũng rất ít biết về Vân Châu.
Về phần yêu tộc thì nếu đi vào Vân Châu bên này cũng sẽ bị nhân tộc đánh chết cho nên dù cho độ dày của linh khí thiên địa ở Vân Châu nhiều thì yêu tộc cũng không nguyện ý tới.
Ở bên kia sống thoải mái mà còn ai nguyện ý tới bên này chịu chết chứ?
Bởi vậy nên cũng chỉ có những người bị đuổi giết đến đường cùng hoặc là cường giả cực siêu cấp cực kì tự tin đối với thực lực của mình thì mới có thể qua lại không ngớt ở Vân Châu cùng Trung Châu.
– Ta bị Thất ma lệnh đuổi giết, thất thiếu ma môn đã có hai người chết ở trong tay ta, nếu như không ngoài dự đoán của ta thì ma môn hẳn là sẽ phái ra nhân vật lợi hại để đối phó với ta, ma môn ở Vân Châu là thế lớn nhưng ở Trung Châu thì lại là ngoài tầm tay với của bọn họ rồi. Tuy rằng ở Trung Châu yêu tộc cùng nhân tộc đối địch nhưng tuyệt đối không thể phát ra mệnh lệnh truy sát mạnh nhất đế đối phó với ta giống như ma môn. Với thực lực của chúng ta thì cũng là người nổi bật trong hoàng giả, vẻn vẹn thông qua là không có vấn đề gì.
Huyền Thiên lạnh nhạt nói.
Cảnh Vũ Thanh nói:
– Chỉ sợ rằng ma môn sẽ phái ra cường giả cường đại trước đi theo tới Trung Châu để đuổi giết chủ nhân ngài, lỡ như mà đúng như thế thì ít nhất cũng là hoàng giả cấp năm, cấp sáu, thậm chí là hoàng giả đã ngoài cấp bảy cũng có khả năng đo.
Huyền Thiên nhàn nhạt cười nói:
– Vậy thì cứ để cho bọn họ tới đi….!
Là võ giả Vân Châu nên Cảnh Vũ Thanh có một loại bản năng kháng cự đối với Trung Châu, cho dù hắn là hoàng giả cấp bốn nhưng cũng không dám nói chắn chắn là có thể sống sót mà thông qua được địa bàn yêu tộc Trung Châu.
Nhưng mà Huyền Thiên muốn đi nên người hầu như hắn chỉ có thể đi theo.
Thanh Vân kiếm phái cách Cưu Ma Lĩnh không đến trăm vạn dặm, tới gần giữa trưa thì đã đến được nơi đó.
Cưu Ma Lĩnh dài đến mấy vạn dặm, là một rặng núi lớn, phía nam bộ là một đại lục cưu ma miên man dài vô tận, bắc bộ thì lại là một mảnh không gian hỗn loạn.
Từ rất xa thì Huyền Thiên đã nhìn thấy được một tòa thạch phong cao chừng hơn năm ngàn mét.
Huyền Thiên bay đến bên cạnh thạch phong này, lấy ra hoàng cấp bảo kiếm, trong nháy mắt kiếm khí tung hoành, Huyền Thiên xuất kiếm như mưa, ở trên đỉnh thạch khắc hai hàng chữ to: Huyền Thiên lúc này mượn đường, đi đến Trung Châu đại địa trước! cháu nội ma môn mà có can đảm thì liền đến Trung Châu để truy tìm gia gia nha!
– Đi thôi –!
Sau khi Huyền Thiên khắc xong liền thu kiếm lại, bay đến trên không Cưu Ma Lĩnh, đi thẳng đến không gian hỗn loạn hướng phương bắc.
Cảnh Vũ Thanh gắt gao đuổi theo.
Rất nhanh thì hai người đã tiến vào không gian hỗn loạn.
Huyền Thiên mở ra Hoàng Đạo Thiên Nhãn, ở trong không gian hỗn loạn thì khí lưu hỗn loạn, xa xa có gió lốc di động, toàn bộ đều thu vào trong mắt, nhất thanh nhị sở.
Cho nên cái không gian hỗn độn này đều có nguy hiểm đối với bất kỳ hoàng giả nào, nhưng đối với Huyền Thiên thì lại là hoàn toàn không có uy hiếp, có nguy hiểm gì thì Huyền Thiên đã được chứng kiến từ rất xa rồi nên đã sớm tránh đi.
– Y…. có truyền thuyết nói rắng không gian hỗn loạn đi từ Vân Châu đến Trung Châu có thể sẽ là không gian khí nhận , gió lốc di động vô cùng nguy hiểm, một ít gió lốc đặc biệt cường đại mà ngay cả hoàng giả cấp bảy cũng đều có thể gặp nạn, tại sao mà lại đi theo chủ nhận lại giống như là phi hành trong bầu tời Vân Châu bao la vậy chứ một chút nguy hiểm cũng không hề gặp? trong tầm mắt này của ta khoảng cách không cao hơn 500m, gió lốc di động trong nháy mắt liền di động hơn 1000m, đến đây thì có trốn cũng trốn không kịp, nhìn thấy trên trán chủ nhân mở ra con mắt thứ ba, chẳng lẽ lại thần kỳ như vậy sao, có thể nhìn thấy gió lốc di động từ rất xa sao?
Trên đường đi thì Cảnh Vũ Thanh âm thầm kinh hãi.