Phía này, Diệp Thành cố gắng đứng vững, né qua một đòn hiểm hóc của Doãn Chí Bình.
Phụt!
Sau tiếng máu phun trào, phần vai của hắn đột nhiên bị chọc thủng trào máu.
Trong phút chốc, Diệp Thành bước ra, trong tay còn có thêm một vật, nói chính xác hơn là một cái túi đựng đồ và chính xác hơn nữa thì chính là túi đựng đồ của Doãn Chí Bình.
Phát hiện túi đựng đồ của mình bị cướp mất, sắc mặt của Doãn Chí Bình tối sầm cả lại.
Ngươi muốn chết?
Doãn Chí Bình hắng giọng bước ra như một đạo thần mang sát phạt về phía Diệp Thành.
Lại nhìn sang Diệp đại thiếu gia của chúng ta, thấy Doãn Chí Bình sát phạt đến thì lập tức vận dụng ngay cách đánh bá đạo quay người bỏ chạy, tốc độ của hắn quả là rất nhanh, hắn liên tục nhảy chồm chồm lên bên trong kết giới rộng lớn.
“Ôi, nhiều bảo bối quá”, vừa chạy hắn vừa nhìn vào túi đựng đồ của Doãn Chí Bình.
Lần này hắn không hề nói khoác mà bên trong túi đựng đồ của Doãn Chí Bình thực sự có quá nhiều đồ, linh kiếm, linh đan, bí tông, linh thạch cần gì có nấy vả lại số lượng còn rất nhiều.
Thấy Diệp Thành nhìn vào túi đựng đồ rồi lại bỏ chạy thục mạng, những kẻ quan sát ở tứ phương đều giật giật khoé miệng, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Đại ca à, đang giao chiến mà, ngươi còn muốn đi trộm đồ của người khác sao? Đúng là mặt dày.
Phát rồi! Phát tài rồi!
Khi tất cả mọi người đều đang chép miệng thì bên trong kết giới vang lên tiếng hô của Diệp Thành.
Vả lại, cảnh tượng tiếp theo mới thể hiện hết được sự vô liêm sỉ của hắn.