Một trăm lẻ tám chuôi linh kiếm bay ra, bốn phía xoay tròn xung quanh Huyền Thiên.
Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, sáu chuôi linh kiếm làm cơ sở, sau đó ba mười sáu chuôi linh kiếm làm thành một trận cơ, muốn bày ra cái kiếm trận này thì cần ít nhất là ba mươi sáu chuôi linh kiếm.
Lúc sau, có thể căn cứ vào số lượng linh kiếm cùng lực tinh thần của võ giả để gia tăng số lượng trận cơ, trận cơ càng nhiều thì uy lực càng mạnh.
Căn cứ theo bí tịch ghi lại thì trên lý luận là trong một kiếm trận nhiều nhất có thể dung nạp được chín trận cơ.
Từng cái trận cơ đều cần ba mươi sáu chuôi linh kiếm, mà phải là đồng cấp, nếu như mà mạnh yếu không đồng nhất thì không thể tạo thành trận pháp đạo vận được.
Nguyên nhân chính là như thế, tuy rằng Âm Thiếu Kỳ có chín thanh linh kiếm Hoàng cấp, nhưng mà lại không cách nào sử dụng ở trong kiếm trận.
Tay phải Huyền Thiên vừa nhấc liền có ba mươi sau thanh linh kiếm bay ra, thủ thế tùy tâm niệm mà động, bày ra trận thế, vẽ ra từng cái từng cái vòng tròn phải trái.
Chỉ thấy ba mươi sáu thanh linh kiếm xoay tròn rất nhanh, cứ mỗi sáu thanh linh kiếm hội tụ cùng một chỗ, hình thành một vòng tròn xoay tròn, có cái thuận kim đồng hồ, có cái nghịch kim đồng hồ, cuối cùng lại ở trên bầu trời mà hội tụ thành bộ dáng một cái bánh răng khổng lồ.
Kiếm trận này trong lòng Huyền Thiên đã diễn luyện trên trăm ngàn lần, hết thảy đều nước chảy thành sông.
Huyền Thiên điều khiển kiếm trận, du tẩu cùng thân thể ra bốn phía bên ngoài hơn nhìn thước đều dễ dàng.
Cũng không lâu sau thì tay trái của Huyền Thiên cũng nhấc lên, lại là ba mươi sáu thanh linh kiếm Hoàng cấp bay lên.
Điều khiển linh kiếm Vương cấp thì thoải mái hơn nhiều so với điều khiển linh kiếm Hoàng cấp, nhưng mà giờ phút này Huyền Thiên lại cảm thấy áp lực không nhỏ.
Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, mỗi khi nhiều lên thêm một trận cơ thì khó khăn liền nhiều thêm một phần, Huyền Thiên lần đầu tu luyện mà đã có thể thông thuận hoàn thành một cái trận cơ thì đã là vô cùng hiếm thấy rồi.
Huyền Thiên điều khiển trận cơ thứ hai bay về phía trước, dung hợp cùng một chỗ với trận cơ ba mươi sáu thanh linh kiếm Hoàng cấp thứ nhất.
Keng keng keng keng keng…
Một hồi tiếng bạo vang lên, có một cái Huyền Thiên khống chế không được nên linh kiếm xoay tròn trái phải liền đụng vào nhau.
Một cái va chạm trong nháy mắt đều làm cho tất cả linh kiếm đều bị rối loạn, toàn bộ đều bị rối loạn, bảy mươi hai thanh linh kiếm đều rơi lả tả.
Diễn luyện trong nội tâm là một chuyện mà thao tác thực tế là một chuyện, trong nội tâm diễn luyện thành thạo thì đúng là có thể giúp Huyền Thiên sử dụng ngay từ đầu tiến triển nhanh hơn, nhưng mà chính thức muốn luyện thành một cái kiếm trận thì còn cần thời gian dài thao tác thực tế.
Chỉ có đem từng cái đều dày công tu luyện, không cần tự hỏi, vô ý thức có thể làm được hoàn mỹ thì mới có thể ở thời điểm đối chiến phát sinh ra linh kiếm mới có thể tự động.
Ý niệm của Huyền Thiên vừa động thì bảy mươi hai thanh linh kiếm đều được thu trở về, một lần nữa tu luyện bắt đầu tạo thành một trận cơ từ ba mươi sáu thanh linh kiếm.
Thời gian trôi qua vôi vàng, mặt trời lên rồi mặt trời lặn, lại là một ngày trôi qua.
Trải qua cả ngày tu luyện nên Huyền Thiên đã hết sức quen thuộc đối với Kiếm trận Lục Chuyển Thiên Luân, tuy rằng dùng để đối địch còn không thuần thục nhưng thả ra toàn bộ một trăm lẻ tám thanh linh kiếm thì cũng sẽ không phát sinh ra hiện tượng tự đụng vào mình.
Chỉ cần tiếp tục tu luyện trong mười ngày thì với tư chất cùng ngộ tính của Huyền Thiên, khẳng định sẽ vô cùng thành thạo, có thể dùng để chiến đấu.
Hai ngày yên bình trôi qua, cũng không hề có cường giả ma môn tiến đến Thanh Vân kiếm phái.
Lại là một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau có mấy vị cường từ phía nam mà đến, thực lực vô cùng cường đại, người cầm đầu là hoàng giả lục cấp.
Hoàng giả Thanh Vân kiếm phái trực tiếp đi ra nghênh đón, là viện binh của Bích Hà cung đến đây.
Ánh mắt Huyền Thiên liền thu hồi lại từ trên Vân Phong, nói:
– Chúng ta đi.
Viện quân của Thanh Vân kiếm phái đã tới, còn cường đại hơn so với hắn rất nhiều, từ nay về sau có đấu với ma môn như thế nào thì Huyền Thiên cũng sẽ không quản.
– Chủ nhân, chúng ta đi Trung Châu sao?
Cảnh Vũ Thanh đã đi tới.