Phá cho ta!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn chỉ tay lên trời, biển sao màu vàng kim cuốn theo vô số dị tượng nghịch thiên lên trời đối địch lại với chín ngọn núi khổng lồ từ trên trời đang giáng xuống.
Rầm!
Biển sao màu vàng kim và chín ngọn núi khổng lồ va vào nhau, hư không sụp đổ từng chút, từng chút một.
Có điều, Diệp Thành cũng đã đánh giá thấp uy lực trong bí pháp của Doãn Chí Bình, kể cả biển sao vàng kim của hắn có mạnh mẽ thì hắn vẫn bị trấn áp đẩy lùi tới mức phun ra máu.
“Xem ra đệ tử thứ nhất và thứ hai trên bảng Phong Vân vẫn có khoảng cách rất lớn”, thấy Diệp Thành bị áp chế, những kẻ tới xem trận chiến ở tứ phương lần lượt tặc lưỡi.
“Huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể cũng đấu không lại với kí chủ có độ hoà hợp chín phần sao?”
“Nếu cứ đánh tiếp thì Tần Vũ thất bại cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi”, rất nhiều lão bối vuốt râu lên tiếng.
“Đồng cấp vô địch sao?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng cải trang thành nam trầm ngâm.
Cô ta từng đấu với Doãn Chí Bình nên biết sự khủng khiếp của Doãn Chí Bình thế nào, nếu không phải lần này liên thủ với Diệp Thành thì cô ta thật sự sẽ thất bại, vì Doãn Chí Bình thực sự quá mạnh, mạnh hơn cô ta tưởng nhiều.
Hiện giờ không có sự giúp đỡ của cô ta mà Tần Vũ lại độc chiến với Doãn Chí Bình, cô ta cho rằng Diệp Thành còn kém hắn xa.
“Cơ đạo hữu”, khi Cơ Tuyết Băng còn đang cau mày thì Từ Nặc Nghiên ở bên chớp mắt nhìn cô.