Anh đang cấp bách muốn trở thành Vương của Yến Đô, cấp bách muốn thừa kế Đế Thôn, sau đó lấy được Đế Trượng để cứu Mã Siêu, cho nên không muốn để trận chiến của đám cao thủ Thần Cảnh tầm thường này làm mất thời gian.
Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Đoàn đều là những thế lực đứng đầu, đẩy bọn họ lên đối chiến trước sẽ dễ dàng làm đám cao thủ Thần Cảnh tầm thường khác lùi bước.
Lão già dẫn đầu đội cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn tên là Đoàn Diệp, tính ra cũng là anh họ của Đoàn Hoàng, cảnh giới võ đạo đã lên Thần Cảnh đỉnh phong.
Diệp Giang liếc nhìn về phía Dương Thanh, sau đó cắn răng nói: “Xem ra, tay Dương Thanh này đang buộc tôi phải tham chiến, nếu tôi không đi, chỉ sợ cậu ta sẽ lập tức đuổi tôi khỏi hội trường”.
Một lão già của Hoàng tộc họ Diệp cũng nghiến răng nói: “Cậu ta làm thế này hơi quá bá đạo rồi đấy nhỉ?”
“Đúng vậy, nói sao thì chúng ta cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu Chiêu Châu, vậy mà cậu ta không thèm nể mặt chúng ta chút nào”.
Đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp đều nhao nhao lên, vẻ mặt phẫn nộ.
Diệp Giang quát át đi: “Tất cả im miệng cho tôi! Quan hệ giữa Dương Thanh với chúng ta là thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ các người còn không rõ hay sao?”
Nghe vậy, cả đám người lập tức ngậm miệng.
Diệp Giang mới nói tiếp: “Bất kể thắng hay bại, Hoàng tộc họ Diệp chúng ta chỉ tham dự một trận này, một khi tôi thất bại, chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô ngay, hiểu chưa?”
Anh ta hiểu rằng, càng ở lại đây lâu thì càng nguy hiểm.
“Ông yên tâm, cháu sẽ thua trong trận này!”
Đoàn Thanh nói xong, bèn cất bước đi lên võ đài.
Diệp Giang nhìn về phía Đoàn Thanh, Đoàn Thanh cũng chăm chú nhìn Diệp Giang, chỉ có điều, cả hai đang nghĩ cách làm sao để thua đối phương.
“Bắt đầu đi!”
Dương Thanh lạnh lùng tuyên bố.