Ông ta vừa ngáp vừa ngồi ở đối diện Giang Nghĩa, dụi mắt nói: “Cậu em Giang, cậu mới sáng sớm hẹn tôi tới đây là muốn làm gì? Cho dù muốn mời tôi ăn cơm, cũng phải mời ăn trưa, ăn tối, đâu có ai mời ăn sáng chứ?”
Giang Nghĩa mỉm cười, từ trong ngực rút ra một bức thư để lên bàn, đẩy tới trước mặt Kỳ Chấn.
“Đây là cái gì?” Kỳ Chấn hỏi.
“Là… ông mở ra xem thì sẽ biết” Lần đầu tiên, Giang Nghĩa nói ngập ngừng ở trước mặt Kỳ Chấn.
Kỳ Chấn cười rồi nói: “Yo, sao lại có dáng vẻ chột dạ, có phải làm chuyện xấu bị vợ phát hiện, chuẩn bị tìm tôi đi cầu tình với Thu Huyền không?”
Ông ta vừa nói vừa mở bức thư ra, sau khi lấy tờ giấy bên trong ra thì nghiêm túc xem một lượt.
Mới đầu còn không để trong lòng.
Nhưng đọc rồi, cả người Kỳ Chấn đã hoảng, bức thứ này vậy mà là một bức thư từ chức!
Giang Nghĩa muốn từ chức?!
Cả người Kỳ Chấn đều không tốt, tay cũng run, nhìn thư lại nhìn Giang Nghĩa, nhìn Giang Nghĩa lại nhìn thư, không hiểu cũng không tin đây là sự thật.
“Cậu em Giang, tại… tại sao? Tôi đối với cậu không tốt sao?”
Giang Nghĩa ấn tay của Kỳ Chấn: “Không phải, ông anh Kỳ đối với tôi rất tốt, đổi lại bất cứ lão tổng của công ty nào cũng không thể có ai tin tôi như ông.”
“Vậy cậu tại sao còn muốn đi? Có phải trong công ty có ai nói xấu cậu không? Tôi bây giờ sa thải kẻ đó!”
“Ông anh Kỳ, ông hiểu lầm rồi.”
Giang Nghĩa không vội mà cầm ly rượu lên uống một ngụm, thở một hơi dài, nói: “Tôi là vì một chuyện rất quan trọng, không thể không rời đi.”
“Chuyện gì quan trọng như vậy?”
“Tôi… đã có manh mối của ba tôi.”
Kỳ Chấn sững người, ông ta cũng biết ba của Giang Nghĩa mất tích, mãi không tìm được.
“Sao vậy, có tung tích rồi sao?”