Có người đột nhiên vỗ đùi.
– Đây là một tiểu quốc phụ thuộc của Loạn Tinh Hoàng Triều, hẳn là hai mươi mấy năm trước khai thiên tới.
Phốc!
Lôi Động nhất thời thất thố mà phun ra ngoài, đùa gì thế, hai mươi mấy năm trước khai thiên đến, đây chẳng phải là nói Lăng Hàn ở trong chút thời gian này từ Phá Hư Cảnh đi tới Tinh Thần Cảnh?
Lừa gạt quỷ a!
– Các hạ là người của Loạn Tinh Hoàng Triều?
Lôi Động trầm giọng nói, hắn tự cho là như thế.
Lăng Hàn nhún vai một cái nói:
– Ngươi cho rằng như thế, cũng có thể.
Sau này Nữ hoàng đại nhân khẳng định là người của hắn, bởi vậy nói hắn là người của Loạn Tinh Hoàng Triều cũng không quá đáng.
– Các hạ, ngươi quá đáng!
Lôi Động một bộ quả nhiên như thế.
Người của Loạn Tinh Hoàng Triều lại dám chạy tới nơi này, vậy cũng thôi, còn dám cướp đoạt bảo vật của Trụ Thiên Hoàng Triều, còn để cường giả của Trụ Thiên Hoàng Triều vào mắt sao?
– Thật sao?
Lăng Hàn cười nhạt, cực kỳ tùy ý.
Lôi Động cuối cùng lộ ra chiến ý.
Đầu tiên, đây là cường giả địch quốc, hiện tại xông tới nơi này, về tình về lý, nếu bị hắn gặp phải, coi như không có bảo vật, hắn cũng phải ra tay trấn áp, bằng không sẽ mất quốc thể.
Thứ hai, lại thêm nhân tố bảo vật, vậy thì càng có lý do ra tay.
Thứ ba, nếu Lăng Hàn là người của Loạn Tinh Hoàng Triều, vậy ở đây liền không thể vận dụng quốc thế, nhưng hắn có thể, có thể vì hắn tăng lên một tinh sức chiến đấu.
Cường giả như bọn họ, có thể kém một tinh đến sức chiến đấu sao?
Bởi vậy, hắn tự tin tăng vọt, quyết định ra tay.
– Các hạ, nếu dám đến triều ta, vậy tự gánh lấy hậu quả!
Hắn hung hãn ra tay, phía sau hiện ra hai viên Tinh Thần, to nhỏ giống nhau.
Điều này nói rõ… hắn đạt đến Tinh Thần Cảnh trung cực vị đỉnh cao!
Oanh, tay hắn hóa thành một ma trảo màu đen, nghiền ép về phía Lăng Hàn, dư lực đảo qua, đủ để đánh giết tất cả đám người Trần Thụy Tĩnh.
Đây chính là Tinh Thần Cảnh, nắm giữ thực lực nghiền ép tuyệt đối.
Lăng Hàn điểm ra một chỉ, nhẹ như mây gió.
Phốc, ma trảo lập tức đổ nát, nguyên lực hóa thành cuồng triều phun trào, phá hủy đỉnh chóp trà lâu, dư kình không ngừng, oành oành oành, toàn bộ thôn trấn bị san thành bình địa, lúc này mới lắng xuống.
Cũng còn tốt, đây chỉ là bị dư âm oanh phá, tuy phá hoại vô số nhà cửa, nhưng sát thương đối với sinh linh không quá mạnh, đạt đến Thần cấp liền có thể may mắn thoát khỏi, nhưng dưới Thần cấp vẫn là tử thương vô số.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Tinh Thần Cảnh phải lên trời đánh, lực phá hoại thực là quá đáng sợ.
Lôi Động không để ý chút nào, ở trong mắt hắn ngay cả Nhật Nguyệt Cảnh cũng như giun dế, há có thể lưu ý phàm nhân sinh tử?
Hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, đối phương mạnh mẽ có chút ngoài ý muốn, tùy ý như thế liền hóa giải một đòn của hắn.
Mà Vương gia Thập Hổ thì sợ đến xanh mặt, bọn họ không biết Lăng Hàn mạnh như thế nào, nhưng có thể đỡ lấy một đòn của cường giả Tinh Thần Cảnh, điều này nói rõ cái gì?
Lăng Hàn cũng là Tinh Thần Cảnh!
Bọn họ lại dám trả thù cường giả như vậy, thực sự là ông cụ thắt cổ, sống thiếu kiên nhẫn a!
Lôi Động rút kiếm, hắn được xưng Phiêu Tiên Kiếm, tự nhiên là lấy kiếm pháp tăng trưởng, một kiếm ra, vạn dặm tung bay, giết người không thấy máu.
Lăng Hàn vẫn ngồi như cũ, hắn ngay cả Tinh Thần Cảnh đại cực vị cũng giết qua, Lôi Động thật không có bị hắn để ở trong lòng.
– Lên trời cao chiến một trận!
Lôi Động trầm giọng nói, dù sao cũng là giao thủ với cường giả địch triều, nếu để cho sinh linh đồ thán, hắn khó tránh khỏi trên lưng bêu danh, dân tâm ruồng bỏ, quốc thế sẽ biến thành độc dược.
– Tùy tiện ngươi.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
Hai người cùng bay lên, ở trên cao vạn trượng đối đầu.
– Hương Phiêu Vạn Lý, Nhất Kiếm Vô Ngân!
Lôi Động xuất kiếm, xoạt, một kiếm ra, hóa thành vô số ánh kiếm, hóa thành một kiếm trận, thúc đẩy về phía Lăng Hàn.
Ánh kiếm này che ngợp bầu trời, không chỗ có thể trốn.