“Nhìn thấy tên kia không?”, Thái Ất Chân Nhân giơ tay chỉ vào Diệp Thành đang đại chiến với Doãn Chí Bình trong kết giới.
“Cứ nói thẳng đi, lề mà lề mề”.
“Bảo vệ hắn thật tốt”.
“Ta còn có việc, đi trước đây”, Ngưu Thập Tam nói xong định xoay người bỏ đi.
“Đi đâu!”, Thái Ất Chân Nhân tiến lên kéo Ngưu Thập Tam lại.
“Khốn kiếp, không phải vậy chứ!”, Ngưu Thập Tam chửi to: “Ngươi muốn ta liều mạng với ba tông à!”
“Ngươi là người nhà họ Ngưu mà, ta tin ngươi!”, Thái Ất Chân Nhân cười toe toét, để lộ hai hàm răng ố vàng.
“Như vậy dù thắng hay thua, ngươi cũng khó mà thoát được”, giữa tiếng thảo luận của mọi người, ba tông đều cười giễu, ánh mắt nhìn Diệp Thành đang chiến đấu còn có tia sáng lạnh loé lên.
“Thật sự cho rằng lão tử là kẻ dễ ức hiếp đấy à?”, khoé miệng Diệp Thành cũng hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Hắn thông minh nhường nào, tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay hắn đã suy diễn biết bao nhiêu lần, khả năng nào có thể xảy ra hắn đều đã tính tới, bao gồm cả việc ba tông cùng tạo kết giới.
Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không sai, tình hình hiện tại đều nằm trong dự đoán của hắn.
Rầm! Bịch! Đoàng!
Trên Loạn Cổ Thương Nguyên, có thể nghe thấy những âm thanh chấn động vang vọng, mỗi một âm thanh như sấm rền.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Doãn Chí Bình đấu với nhau không dưới trăm hiệp.
Có điều, có thể thấy rằng so với Doãn Chí Bình mà nói thì cơ thể của Diệp Thành vẫn khá là thảm hại vì không thể hiện khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong nên ngay từ đầu hắn đã bị Doãn Chí Bình lấn lướt.