Huống chi, thật ra cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Ít nhất từ một phương diện nào đó mà nói, ba còn sống, hơn nữa lâu như vậy cuối cùng cũng có manh mối của ba, đây là một chuyện tốt.
Rốt cuộc sự việc thật sự là gì, chỉ sau khi điều tra rõ ràng mới biết được.
Bây giờ mà bi quan, vân hơi sớm.
Giang Nghĩa nói: “Tạ Mạnh Trí, nơi này giao cho anh toàn quyền xử lý, tôi đi trước một bước.
Tạ Mạnh Trí gật đầu: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Rời khỏi phòng y dược, trực tiếp trở về nhà họ Đinh.
Vừa về tới nhà, Giang Nghĩa ăn vài miếng cơm đơn giản, một mình trở về phòng, ngồi ngây ngốc trên giường, suy nghĩ chuyện Xảy ra trong mấy ngày nay.
Gia đình Đinh Thu Huyền mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng không biết anh bị làm sao.
Đinh Nhị Tiến hỏi: “Thu Huyền, Giang Nghĩa dạo gần đây bị làm sao mà như bị mất hồn, đứng ngồi không yên vậy?”
Đinh Thu Huyền lắc đầu, cô cũng không biết tại sao.
“Ha, con là vợ của nó, sao lại không tìm hiểu về chuyện của người đàn ông của mình vậy? Đi đi đi, mau đi quan tâm.”
“Dạ.
Đinh Thu Huyền đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Còn chưa đợi cô mở miệng, Giang Nghĩa đã tranh nói trước: “Không cần an ủi anh, anh không sao.
Không sao?
Dáng vẻ này giống như không sao ư?