Huyết Yêu lẳng lặng đứng đó, vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái đầu được lụa hồng che lại nhìn qua bốn phía.
Thấy nàng không đáp, người bên này cũng không rõ chi tiết. Lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lan Dã nhìn về phía một tên thủ hạ, gật đầu.
Tên thủ hạ kia không thể không cầm lấy vũ khí chậm rãi tới gần Huyết Yêu. Nhưng hắn cũng không dám mù quáng động thủ. Hắn cầm theo trường thương vén cái khăn hồng trên mặt Huyết Yêu.
Diện mạo của Huyết Yêu lập tức bạo lộ trước mắt mọi người. Khuôn mặt giống như khô lâu tràn ngập nếp nhăn, vô cùng khủng bố lập tức dọa cho mọi người nhảy dựng lên.
Bát Giới trốn đằng sau cửa sổ cũng trợn mắt há hốc mồm, cũng bị kinh sợ. Không phải hắn chưa từng gặp qua người chết, cũng không phải chưa từng nhìn thấy khô lâu. Nhưng mà hắn chưa từng nhìn thấy qua người nào như thế này. Khuôn mặt nhăn nheo, da bọc lấy xương, con mắt hõm sâu vào trong hốc mắt, phân thành hai màu trắng đen. Nhìn qua vô cùng buồn nôn.
Vạch tấm lụa hồng lên lại đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, tuy rằng là ban ngày ban mặt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất là sợ hãi. Không ít người hít sâu một hơi. Một người sống sờ sờ sao lại biến thành như vậy. Cuối cùng là yêu quái gì?
Huyết Yêu dường như cũng từ trong ánh mắt mọi người nhìn ra thứ gì đó. Nàng chậm rãi nâng hai tay mình lên. Cánh tay nàng quả thực so chẳng khác nào chân gà. Ngay cả chính bản thân nàng ta cũng không chịu nổi, yêu cũng tốt, ma cũng tốt. Nữ nhân đều yêu cái đẹp.
Nàng cũng không muốn như vậy, thế nhưng mà không có biện pháp nào khác. Không làm như vậy nàng sẽ không còn mạng. Trong giới tu hành này sinh tử chỉ có một đường, không có lòng từ bi. Muốn đạp tới đỉnh phong nhất định phải coi rẻ chúng sinh. Mạng là thứ không đáng tiền nhất. Người sống sót thường thường phải hung ác với người khác. Không chỉ vậy, còn phải hung ác với chính bản thân mình. Nếu không liều mạng thì không có kết cục tốt.
Đôi mắt lõm sâu trong hốc mắt của nàng hiện lên vẻ âm lãnh, ánh mắt đảo qua mọi người, thanh âm khàn khàn vang vọng:
– Có phải ta trông rất khó coi hay không?
– Người quái dị. Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?
Hồ Lệ Hoa vung đao quát.
– Người quái dị?
Huyết Yêu cười rộ lên, trong nụ cười khó có thể che dấu vẻ giận dữ. Đột nhiên sưu một tiếng, một đạo lụa đỏ như tia chớp, lại giống như xúc tu đánh tới.
Mọi người kinh hãi, Hồ Lệ Hoa lại càng kinh hoảng. Tốc độ ra tay của đối phương thực sự quá nhanh, nhanh tới mức nàng không thể nào tránh được. Nàng vung đao điên cuồng bổ về phía trước, lại bị tấm lụa đỏ kia vung lên, đánh bay thanh đao trong tay ngay. Ngay sau đó thân thể nàng bị xiết chặt. Còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã trực tiếp bị tấm lụa đỏ này quấn chặt, trực tiếp kéo về phía đối phương.
Trong giây lát, Hồ Lệ Hoa đã đối mặt với khuôn mặt khủng bố của Huyết Yêu. Tu vi song phương chênh lệch quá lớn, Hồ Lệ Hoa không có cách nào nhúc nhích hoảng sợ vạn phần. Cầu khẩn:
– Tha mạng… Cứu ta…
Câu sau là hô với người một nhà.
Huyết Yêu lật tay tế ra một cái hồ lô màu đỏ. Ngoài miệng hồ lô có một đầu dơi màu đỏ. Giống y như bảo vật Huyết hồ lô năm đó bị Miêu Nghị hủy diệt.
Con dơi kia cũng không phải để trang trí, mà là vật sống, trong miệng tràn ngập răng trắng. Miệng kêu chi chi hai tiếng, đột nhiên nhanh như thiểm điện bắn ra. Vô số răng nanh trực tiếp tạo thành lỗ máu trên cổ Hồ Lệ Hoa. Máu tươi từ trong cổ Hồ Lệ Hoa điên cuồng phun ra.
Trong Huyết hồ lô không ngờ có một cỗ hấp lực, không bỏ sót một chút nào. Hút toàn bộ máu tươi phun ra từ trên cổ Hồ Lệ Hoa ra. Huyết Hồ lô không ngừng thu nạp máu tươi. Hồ Lệ Hoa vừa run rẩy, da dẻ nhanh chóng khô quắt lại. Con dơi màu đỏ kia không ngừng xoay quanh trên không trung.
Mọi người kinh hãi không thôi, không ai dám tiến lên cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Lệ Hoa mất mạng. Bởi vì trên mi tâm Huyết Yêu hiện lên hư ảnh một đóa Kim Liên thất phẩm. Những người ở đây không có lấy một tu sĩ Kim Liên, tu vi cao nhất là đại đương giả Lan Dã cũng chỉ là Tử Liên lục phẩm mà thôi.
Bát Giới trốn sau cửa sổ câm như hến, quay đầu lại nhìn sau lưng, muốn chạy trốn nhưng lại không dám chạy trốn. Chạy trốn trước mặt người có tu vi như vậy quả thực hắn không nắm chắc có thể chạy thoát.
– Rút lui.
Đại đương gia Lan Dã đột nhiên kêu một tiếng. Mọi người lập tức như chim sợ cành cong chạy tứ tán.
Sưu Sưu…
Hơn mười tấm lụa đỏ từ trên người Huyết Yêu bắn ra, bắn ra bốn phương tám hướng. Mười tấm lụa đỏ này giống như là xúc tu của bạch tuộc, vô cùng nhẹ nhàng túm lấy từng người đang bay lên trên không trung. Thoáng cái lôi trở về, lấy Huyết Yêu làm trung tâm, không ngừng kéo tới gần nàng.