Giang Nghĩa thở dài một tiếng, nặng nề mà bi ai nói: “Giang Hàn Phi là ba của tôi.”
Ba?
Vậy mà là ba?
Tạ Mạnh Trí hoàn toàn ngây dại rồi, suy đoán trước đó của anh ta thật ra đã đủ to gan, nhưng ai ngờ ông trời lại đùa ác hơn những gì anh ta nghĩ.
Mọi người đều nói trùng hợp tới kỳ lạ, nhưng như này cũng có hơi trùng hợp quá rồi.
Thì ra hung thủ từ trước đến nay ở đằng sau sai khiến ba con nhà họ Thạch phạm tội, chính là ba của Giang Nghĩa?!
Điều…điều này… thật sự khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Tạ Mạnh Trí nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Tổng phụ trách, trên đời này người cùng tên cùng họ có rất nhiều, liệu có khi nào…”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Không, tôi có thể chắc chắn. Chữ trên những bức thư này đều là bút tích của ba tôi, cùng họ cùng tên cùng nét chữ, chỉ có thể là ba tôi.”
Cũng đã như vậy rồi, Tạ Mạnh Trí không thể nói gì nữa.
Chỉ là sự việc có hơi khéo quá rồi.
Trong lòng Giang Nghĩa cười khổ, nhiều năm trước ba mất tích một cách kỳ lạ, không thấy tung tích, em trai – Giang Châu trẻ tuổi mới bị ép không thể không lên đài chủ trì chuyện nhà trước.
Trong khoảng thời gian Giang Nghĩa trở về, anh luôn tìm kiếm tung tích của ba, nhưng mãi không có manh mối.
Trong số người quen biết cũng không có manh mối.
Ngay cả người quen cũ của ba như Trình Hải, Nhậm Chỉ Lan cũng không biết tung tích của ba.
Giang Nghĩa cho răng ba sớm đã qua đời rồi, cả đời này cũng không thể gặp lại nữa; nhưng vận mệnh lại trêu đùa anh, trong cơ duyên trùng hợp, Giang Nghĩa cuối cùng cũng có được tin tức của ba.
Vui buồn có cả.