Nhiếp Vân nhíu mày nói.
Trong top một ngàn thiên phú đặc thù, ngoại trừ top mười ra không có mấy loại mà hắn không biết tên. Mà dường như bên trong cũng không có cái gọi là thiên phú Vô Địch!
Nếu như quả thật có loại thiên phú này, chiến đấu cần gì phải sợ chứ? Khi đó không phải quá lợi hại hay sao?
– Trong thiên hạ nào có cái gọi là thiên phú Vô Địch? Bởi vì không ai dám nỏi bản thân chính thức Vô Địch! Mục đích của Vô Địch gia tộc rất đơn giản. Đó chính là ngưng tụ Vô Địch chi tâm trong người, muốn bản thân mình khống chế vận mệnh, thay đổi đại đạo, tạo thành Vô Địch đan điền! Bất quá, nhiều năm như vậy rốt cuộc có thành công hay không, ta cũng không biết rõ cho lắm!
Huyễn Vũ lắc đầu, nhìn vẻ mặt của hắn, tuy rằng cảm thấy ngưng tụ đan điền Vô Địch là lời nói vô căn cứ, thế nhưng vẫn không nhịn được thập phần tôn trọng với Vô Địch gia tộc.
– Thì ra là thế…
Nhiếp Vân gật đầu, lúc này hắn mới coi như hiểu rõ, hắn lại hỏi tiếp:
– Vô Địch bây giờ còn hay không?
– Đương nhiên còn có, không phải ta đã nói với ngươi sao, họ là một trong thập đại gia tộc của Linh giới! Năm đó lão tổ Vô Địch Tiên Quân của bọn hắn chiến đấu, bị Tu La vương xé xác ăn hết, tuy rằng lão tổ đã chết, nhưng mà đạo thống cũng không tan vỡ, ngược lại còn càng ngày càng hưng thịnh. Sau khi Tu La Vương chết đi, gia tộc của bọn họ càng lúc càng lớn. Cho dù hàng năm đệ tử hạ sơn không nhiều lắm, nhưng mà mỗi một người hoàn toàn đều là tồn tại giống như vô địch, rất là lợi hại, cho nên ở trong Linh giới đặc biệt nổi danh…
Đối với những chuyện này Huyễn Vũ cũng không keo kiệt mà giải thích từng chuyện một.
– Thập đại gia tộc… thập đại gia tộc Linh giới, có những tộc nào?
Nhớ tới khả năng Đạm Đài Lăng Nguyệt nằm trong số các đại gia tộc này, hai tay Nhiếp Vân xiết chặt.
– Thập đại gia tộc trong Linh giới, cụ thể là những gia tộc nào ta cũng không biết, bất quá Vô Địch gia tộc ở trong thập đại gia tộc tuyệt đối là ở top đầu!
Huyễn Vũ nói.
– Ồ?
Nhiếp Vân thấy hắn cũng không rõ ràng lắm về thập đại gia tộc có những gia tộc nào, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
– Cổ chiến trường này nghe nói là địa phương năm đó Vô Địch Tiên Quân chiến đấu với Tu La Vương, lúc ấy Tu La vô tận, phô thiên cái địa bao phủ. Tu La Vương dưới sự vây công của ba đại cao thủ Tiên Quân của Vô Địch gia tộc, không ngờ lại xé tan lão đại Độc Cô Vô Địch thành từng mảnh nhỏ… Nơi này là nơi mà cường giả Vô Địch gia tộc bị diệt, cũng là táng thân của rất nhiều Tu La! Vì phòng ngừa đám Tu La ở đây tro tàn lại cháy cho nên Khu Tu tháp mới phái ra nhiều vị cao thủ, mạnh mẽ đánh phiến đại lục này vào trong dung nham, hơn nữa còn tăng thêm phong ấn, trùng trùng điệp điệp. Không ngờ tới vẫn sinh ra gia hỏa cường đại như Trấn Huyền Tu La a…
Huyễn Vũ lắc đầu.
Trên đoạn đường này, Huyễn Vũ nói không ít, rốt cục Nhiếp Vân cũng hiểu rõ nơi này là nơi như thế nào.
Kỳ thật nơi này vồn là một bình nguyên,bởi vì đánh Vô Địch thành xuống dưới mặt đất, những nham thạch dư thừa không có nơi nào chảy đi cho nên mới tạo thành Hồng Nham sơn hiện tại.
Di sơn đảo hải đối với thực lực bây giờ của Nhiếp Vân mà nó, còn chưa có lực làm được. Nhưng mà đối với những cường giả chân chính của Khu Tu tháp kia mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
– Tốt rồi, đã đến nơi rồi!
Hai người một đường nhanh chóng đi lên, đi gần một ngày, đột nhiên Huyễn Vũ lăng không đứng lại.
– Ở đây?
Nhiếp Vân sững sờ.
Tuy rằng Huyễn Vũ ở dưới mặt đất nhìn không được bao xa, nhưng mà hắn có thiên phú Thiên nhãn cho nên lại có thể liếc mắt nhìn ra khoảng cách mấy vạn dặm. Trước mắt hoàn toàn vẫn còn ở bên trong Cổ chiến trường, nhưng mà khí tức chung quanh phát ra lại quỷ dị khó hiểu, mang theo hương vị làm cho người ta khủng hoảng.
– Đúng vậy, nó ở phía trước, mở ra cho ta!
Hai người chui ra khỏi mặt đất, nhìn về phía một mảnh kiến trúc phía trước, đột nhiên Huyễn Vũ ném bàn cờ trong tay ra ngoài.
Ầm ầm!
Bàn cờ nhanh chóng bành trướng lên trên không trung, dường như khảm nạm vào trong một không gian đặc thù nào đó, mặt đất phát ra tiếng nổ vang kịch liệt toàn bộ mặt đất đều sôi trào lên.