Trong lòng anh ta tràn ngập thù hận, giống như một hạt giống điên cuồng bén rễ và nảy mầm rồi cuối cùng mọc thành một cây cao chót vót.
Hai bàn tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch, trên mu bàn tay nổi gân xanh giống như rễ cây cổ thụ, đan xen vào nhau, trông rất đáng sợ.
Anh ta đi về phía Châu Vũ, thân thể cô ấy yếu ớt mỏng manh, được bọc trong một chiếc chăn màu trắng càng lộ ra vẻ mỏng manh, yếu ớt của cô ấy.
Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, nóng đến đáng sợ.
Trán cô ấy lấm tấm những giọt mồ hôi, từng giọt từng giọt làm ướt hết tóc và gối đầu.
nên bàn tay nhỏ bé vung loạn xạ, nếu Hình như cô ấy gặp phải ác mộng không phải anh đúng lúc tiến vào nắm chặt lấy tay thì chỉ sợ kim tiêm sẽ bị tuột ra.
Hắc Ảnh lúc trước vẫn còn đầy sát khí, nhưng khi chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô ấy, trái tim anh ta lại bình yên trở ại.
Cả người trở nên vô cùng bình tĩnh.
Anh ta ngây người nhìn người con gái nhỏ bé ở trên giường, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh ta nữa.
Trong nháy mắt anh ta giống như nhập ma rồi.
Theo bản năng anh ta cảm thấy mình nên buông tay, cô ấy rất nguy hiểm… rất nguy hiểm cho anh ta, anh ta không biết mình đang làm cái gì nữa.
Nhưng… ngón tay vừa định rút ra, không ngờ cô ấy lại thật sự dùng sức năm chặt tay anh ta.
Máu chảy ngược lại ở lỗ kim trên mu bàn tay, thấm hết ra ngoài.
“Đừng đi… đừng rời xa em…”
Cô ấy gian nan phát ra âm thanh, giọng nói yếu ớt làm cho người ta cảm † † hấy thương tiếc.
Trái tim sắt đá và lạnh lùng của anh a dần tan chảy.
Hai chân anh ta như bị đổ chì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được.
Anh ta không đi.
“Dương Việt, đừng đi..”