”Cô San có thể không có ý định trở lại trong tối nay hay không? Dù sao ban ngày cô ấy đã đánh anh Thịnh nghiêm trọng như vậy?”
”Nhưng là, anh Thịnh không có tức giận, còn dặn chúng ta làm nhiều món ăn như vậy, đều là món cô San thích ăn.”
”Cô San không thể không trở lại, anh Thịnh đã nói với cô San là, mỗi buổitối, với tình huống ngài ấy không biết tình trạng của cô San thì cô ấyphải về trước sáu giờ.”
”Nhưng bây giờ đều đã mười một giờ, cô San vẫn còn chưa về nhà.”
”Hơn nữa, điện thoại của cô ấy còn trong tình trạng tắt máy.”
”Chúng ta có cần phải gọi điện thoại cho anh Thịnh hay không?”
…
Người giúp việc nhà Thịnh Thế cùng Cố Lan San mỗi người nói một câu mà trò chuyện với nhau.
Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười một giờ, bà quản gia rốt cuộc không kềmchế được cầm một chiếc điện thoại khác lên, gọi một cú điện thoại rangoài.
**************
Lúc này Thịnh Thế không trở về nhà.Thật ra thì hắn có rất nhiều bất động sản ở Bắc Kinh nhưng lại khôngthích đi, đại đa số đều là nghỉ ngơi tại phòng nghỉ trong phòng làmviệc.
Ngày mai là thứ hai, nghĩ đến ngày mai có một hợp đồng cầnphải kí, anh liền in hợp đồng ra, một mình ngồi trong phòng làm việc,đảo mắt nhìn.
Mới vừa lật được mấy tờ giấy thì di động đặt trên bàn làm việc lại vang lên.
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, nghĩ thầm đã trễ thế này, ai còn gọi điện thoại tớiđây. Liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, thấy biểu hiện trên mànhình là nhà, liền bấm nút nghe.
Nhấn nút trả lời một cái, Thịnh Thế cũng không hề suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ngược một câu: “Là San San xảy ra chuyện gì sao?”
”Anh Thịnh, đến bây giờ cô San vẫn chưa về nhà.”
Thịnh Thế ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thời gian ở phía góc phải bên dưới màn hình máy vi tính, mười một giờ mười sáu phút đêm, Cố Lan San lại vẫnchưa về nhà.
Thịnh Thế trực tiếp cúp điện thoại. Hắn gọi cho CốLan San một cú điện thoại, thế nhưng máy của cô lại đang ở trong trạngthái tắt máy.
Khi anh và Cố Lan San học cấp Ba, có một lần anh gọi điện thoại cho cô