Lam Lam há hốc mồm ngạc nhiên, cô thầm tán thưởng sự tài giỏi của anh.
Cô không nghĩ người đàn ông này có thể tạo ra một tác phẩm tuyệt đẹp như thế. Nét mặt của cô đã làm cho anh không thể nào nhịn cười.
Lục Diệp Bằng bất ngờ đứng lên, anh giang tay ra nắm lấy bàn tay cô.
“Để anh đưa em và con đi tham quan”.
Nói rồi, anh dẫn Lam Lam và An Nhiên tiến vào trong nhà.
Khi nãy cô có bước vào phòng khách, nhưng lúc đó cô chỉ đang lo lắng cho An Nhiên nên không hề để ý.
Đúng như cô đã nhìn thấy trước đó. Căn biệt thự vừa pha theo cách cổ điển pha vào chút bầu trời Tây Âu. Những hành lang được điêu khắc bằng loại gỗ mọc, phía trên lại là vách tường kiên cố cùng với sự sang trọng của màu sơn trắng tinh tạo nên căn biệt thự đúng cách cổ điển.
Bên ngoài khi nãy cô cũng đã được nhìn thấy, Lục Diệp Bằng xem ra rất yêu thiên nhiên, không những anh trồng rất nhiều loại hoa mà ngoài sân luôn có những cây cổ thụ cao lớn đứng che mát cho khu viên nơi này mỗi ngày.
Tầng một thì không có gì đặc sắc khi chỉ có phòng bếp và phòng khách với những căn phòng linh tinh của người làm hoặc khách mời.Lên trên thêm một chút cô đã thấy,lầu hai hoàn toàn như khác xa với lầu một. Thậm chí cô còn nghĩ nó lại được tách riêng hẳn ra.
Tầng hai không có phòng mà nó được xây dựng thành khu vui chơi cho trẻ con, rất rộng rãi.Có rất nhiều đồ chơi, thậm chí còn có bàn bida giành cả cho cả người lớn.
Một khung cảnh như thế này, An Nhiên làm sao có thể bỏ qua. Con bé lập tức chạy thật nhanh vào một đống trò chơi được chất cao như núi ở đó.
Nét mặt vui sướng của An Nhiên khiến Lục Diệp Bằng bất giác đi lại, nhìn cô bé.
“Con thích ở đây không? Đồ chơi này là của con hết đấy! “
“Thật không ạ!” An Nhiên vui mừng, trên tay ôm rất nhiều gấu bông,ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lục Diệp Bằng mỉm cười liền gật đầu.
“Con đến đây sống, mọi thứ con còn có nhiều hơn như vậy nữa”.
Ngay từ giây phút, anh biết An Nhiên là con gái của anh. Lục Diệp Bằng đã cho người thu mua rất nhiều trò chơi đủ các thể loại giành cho cô con gái yêu quý của anh. Và anh đã chuẩn bị hết chỉ việc chờ vợ và con gái đến đây ở thôi.
Trong một khoảnh khắc nào đó,bỗng nhiên sự sợ hãi của An Nhiên bắt đầu xuất hiện. Cô bé nhìn anh vội lắc đầu.
“Con không đến ở được đâu, A Vĩ sẽ la mắng, còn đánh con nữa! “.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng nghe xong bất ngờ trợn mắt lên. Anh lập tức ngồi xuống nhìn thẳng An Nhiên nghiêm nghị hỏi.
” A Vĩ đánh con sao…Hồi nào…? Đã mấy lần rồi?”
Lúc này Lam Lam bước đến, cô không thể nhịn nổi kiểm tra tay chân con gái.Nhưng trên người An Nhiên đều không có vết thương nào hết.
An Nhiên lắc đầu mạnh.
“A Vĩ không đánh chỗ đó”.
” Vậy thì ở đâu con gái “.Lam Lam lo lắng.
Lúc này, An Nhiên mới rụt rè kéo chiếc váy lên, phần bụng được hiện ra.
” A Vĩ đã ngắt vào bụng của con “.
Lam Lam giận dữ.
” Hồi nào… Tại sao con không nói cho mẹ nghe? Có phải bị rất nhiều rồi không? “Cô không thể tin nổi, một thằng chỉ mới tí tuổi đầu mà có thể mang bản chất hung hăng như thế.
Lục Diệp Bằng hoàn toàn như đóng băng tại chỗ. Anh đã chứng kiến A Vĩ xô An Nhiên, nhưng lại không nghĩ con gái anh bị hành hạ nhiều đến như vậy.
Nét mặt Lam Lam giờ đây trở nên lạnh lẽo.Cô lập tức nhìn bằng ánh mắt câm phẫn.
“Anh mau về dạy lại con trai của mình đi! Có vẻ ở đây không thích hợp với hai mẹ con của em” Cô lập tức bế An Nhiên lên, rồi nói ” Chúng ta đi về thôi con gái! “
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Diệp Bằng bất ngờ vang lên từ phía sau.
“A Vĩ không phải là con của anh! “
Bước chân Lam Lam đột ngột dừng lại.
Lục Diệp Bằng bước đến nhìn sâu vào mắt cô.
“Thằng bé đó không phải con của anh… Anh chưa bao giờ đối xử tốt với một đứa bé nào mà không cùng huyết thống với anh cả”
Câu nói của anh lại một lần nữa ra hiệu cho cô, anh muốn nói cho cô nghe, anh đã biết An Nhiên có quan hệ máu mủ với mình rồi.
Nhưng giờ đây,sự giận dữ đã áp đảo trong tâm trí của cô. Lam Lam vẫn lạnh lùng không muốn nói gì thêm với anh nữa.
Cô lại tiếp tục lướt ngang qua người anh, dự định đi về thật sự. Thấy vậy, Lục Diệp Bằng liền bực bội, đưa tay cướp lấy An Nhiên xoay người cất bước đi lên thêm một tầng lầu.
Anh bế con gái vào một căn phòng nằm ngay hướng nam đối diện với chiếc sân thượng được nằm trên lầu ba.
Đây là căn phòng anh đã giành riêng cho cô công chúa bé nhỏ này. Cũng giống như khu vui chơi, bên trong phòng này luôn có rất nhiều trò chơi. Đặc biệt chiếc giường lại pha cách giống như những chiếc giường của công chúa disney trong những bộ phim hoạt hình mà cô bé hay xem.
Lục Diệp Bằng đặt con gái lên giường, nhỏ giọng dịu dàng nói.
“A Vĩ sẽ không làm gì con nữa đâu tiểu bảo bối của ba…! Ba sẽ bảo vệ cho con”.
An Nhiên vẫn nhìn Lục Diệp Bằng chằm chằm. Cô bé luôn tò mò.
” Ba là ba của A Vĩ mà! “
“Không con gái! Ba là ba của con.”
Dứt lời, anh liền lấy một chai thuốc và một bộ đồ gấu con của trẻ em. Anh nhanh chóng cởi chiếc váy của An Nhiên đang mặc ra, anh từ từ thoa thuốc lên vết thương của cô bé.
Lam Lam đứng ngoài cửa nhìn thấy hình ảnh đó. Cô như ai dùng cây gậy đánh mạnh vào đầu. Không lẽ anh đã biết An Nhiên là con gái của anh rồi sao? Sự ân cần lo lắng này… Cô thật tình không dám tưởng tượng đến.Đừng nói Hoắc Thiếu Tiên đã nói cho anh nghe hết rồi.
Cô không nhịn được liền bước vào, giọng nói run rẩy đến nổi phải lắp bắp.
“Anh… Để em… Làm cho. An Nhiên con gái của em để tự em làm”.
Nhưng khi cô muốn lấy chai thuốc, Lục Diệp Bằng lại né tránh không cho cô đụng đến An Nhiên.
Anh im lặng, gương mặt hầm hầm tự tay lo cho An Nhiên.Từ thay đồ cho đến giấc ngủ anh đều làm hết.
Lam Lam chỉ biết đứng nhìn mà không biết phải nói gì với anh.
Cho đến một lúc,cuối cùng An Nhiên cũng đã chìm vào giấc ngủ, anh mới chịu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lục Diệp Bằng kéo cô ra ngoài.
Lam Lam đã nhịn không nổi liền lên tiếng.
“Anh đang làm gì vậy? Lục Diệp Bằng, anh nói rõ đi anh thật sự muốn gì? “
Ánh mắt Lục Diệp Bằng thay đổi, anh lạnh lùng đáp.
“Muốn em! “
Một giây sau, cô liền bị anh ép vào tường.
Lam Lam run rẩy.
“Anh bị điên à! ” Rõ ràng hồi nãy, thái độ của anh làm cô đã lầm tưởng anh đã biết hết tất cả. Nhưng bây giờ thì lại trở nên xấu tính như thường ngày rồi.
Lục Diệp Bằng bật cười, giọng nói khàn khàn phả vào tai cô.
“Anh chưa dẫn em đi tham quan hết căn nhà mà… Từ từ đêm nay anh sẽ cho thấy sự giàu có của anh có thể nuôi nổi cả hai mẹ con em”
Lam Lam mở to hai mắt nhìn anh.
Tham quan gì mà nguyên đêm, căn biệt thự này rộng thật nhưng cũng đâu phải là tòa cung điện hoành tráng nào đâu mà anh bắt cô phải xem cả đêm.
Hay người đàn ông này lại bầy trò chơi xấu cô nữa đây.
Vừa mới suy nghĩ lệch lạc xong thì ngay lập tức Lam Lam đã bị Lục Diệp Bằng áp chế. Anh mạnh mẽ ẳm bồng thẳng cô lên,để cho hai chân của cô vòng qua eo của anh.
Lam Lam giựt mình hết hồn, níu mạnh vai anh.
“Anh… “
“Chúng ta chào mừng ngôi nhà mới bằng một cách mới lạ đi bà xã! “Lục Diệp Bằng đề nghị.
” Mới lạ… “Lam Lam đề cao cảnh giác.
Trong lòng cô chợt nghĩ đến người đàn ông này luôn suy nghĩ đen tối trong đầu… Đừng nói anh lại muốn…
Quả nhiên đúng như cô nghĩ.
Lục Diệp Bằng trở nên bạo gan vừa cắn mút đôi môi cô vừa đi về một căn phòng. Nhưng có lẽ không dễ dàng như cô nghĩ là anh sẽ giống những hôm trước. Rất có thể Lục Diệp Bằng đã chuẩn bị một đêm triền miên đầy căng thẳng và mệt mỏi cho cô rồi.