“Không thể nào.”, Huyết Yêu nói, “Vọng Âm là thứ cha truyền con nối. Nếu không phải tiểu vương cô ấy không có nó.”
Huyết Yêu chấp hai tay đằng sau lưng, ném ánh mắt ra ngoài bầu trời đêm u tối. Hắn tự thầm nhủ trong bụng: “Trừ phi…”. Hắn chớt nhớ ra một chi tiết nhỏ, nhỏ nhưng lại là mấu chốt của mọi vấn đề. Thật là sơ suất khi bỏ qua chi tiết này, chỉ tại lúc đầu hắn không hề nghĩ đến việc Trúc Chi lại là tiểu ma vương.
Bác bảo vệ dập tắt hy vọng của Tuấn Tú:
“Đúng là vậy đấy. Chuyện con bé sở hữu Vọng Âm chính xác là thứ mà chỉ có tiểu vương có. Ta sẽ đi tìm hiểu nguyên nhân xem sao.”
Trúc Chi nói:
“Có một cách biết nhanh hơn.”
Trúc Chi quan sát mọi người rồi mới nói:
“Cứ đưa tui đến gặp cái tên Quỷ vương đó không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao. Cho dù tui không phải tiểu vương tui cũng sẽ làm tròn vai. Có khi còn moi được thông tin quan trọng về thanh kiếm thì sao?”
Huyết Yêu từ chối nhanh:
“Không được. Chuyện đó quá nguy hiểm. Con người không thể vào Không Động mà không hề hắn gì được.”
Trúc Chi khaonh tay trước ngực nói:
“Tui là con lai mà.”
Vô Ảnh lúc này mới lên tiếng:
“Nếu hai người đi, anh sẽ phải đi cùng. Ta muốn gặp trực tiếp hắn. Ta muốn hắn trả lại món nợ kéo dài cả ngàn năm kia.”
Giọng nói đầy đe dọa của Vô Ảnh khiến cho những người ngồi đây chợt nhớ ra gã là Hữu Lực – người có mối thâm thù đại hận với Quỷ vương. Trúc Chi bất giác rùng mình ớn lạnh khi nghĩ tới viễn cảnh cô và Vô Ảnh có mối ác duyên kì lạ. Cô chính là đứa bé khiến Vô Ảnh chịu tiếng oan ngần ấy thời gian, cũng là đứa con cưng của tử thù. Gã hẳn sẽ rất hận cô.
Huyết Yêu nhận thấy đôi mắt đỏ ngầu của Vô Ảnh đành quyết định giải tán đám đông, và rất khó hắn mới có thể làm được điều đó, khi mà ai ai cũng đều muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nho nhỏ của họ.
Huyết Yêu nhất quyết bắt buộc mọi người ra về với lý do không thể nào chính đáng hơn: Ai cũng mệt mỏi rồi và họ xứng đáng có một giấc ngủ ngon và sâu. Thế là chỉ trong vòng năm phút tất cả mọi người đều ai về nhà nấy, duy chỉ có Vô Ảnh ở lại nhà Trúc Chi vì Tuấn Tú nhờ gã ở lại cùng hai anh em mình.
Tuấn Tú tự thấy an tâm hơn nếu Vô Ảnh ở lại đây. Bởi vì Huyết Yêu nhất định lại đi công chuyện sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Hắn nhắc lại đến ba lần cái trách nhiệm dọn dẹp tàn tích trong đêm trăng máu ở thiên giới, sau đó ghé ngang ma giới gặp Địa Mẫu một chút.
Vô Ảnh đương nhiên rât sẵn lòng ở lại. Gã nằm chung phòng với Tuấn Tú. Và nhờ cái nước suối mát mẻ mà Tuấn Tú đưa mà gã đã chìm sâu vào giấc ngủ rất nhanh. Gã hầu như quên luôn chuyện liên quan đến Quỷ vương.
Trúc Chi đã ngủ rất sâu. Màn đêm bao trùm khắp nơi, trong phòng của cô cũng tối om. Tiếng thở đều đều của cô hòa lẫn vào âm thanh của kim đồng hồ treo tường thật nhịp nhàng. Cô chẳng hay biết rằng cánh cửa phòng đang bị ai đó mở ra. Người đó đi một cách nhẹ nhàng đến bên giường của cô. Hắn tháo chiếc vòng cổ trên cổ của cô xuống. Một tiếng nói trong trẻo vang lên sau đó:
“Được rồi, mọi chuyện còn lại cứ để em lo.”
“Con bé sẽ không sao chứ? Con bé sẽ đi về đâu?”, giọng nói của đàn ông trầm ấm, nghe trong đó một sự lo lắng không hề nhỏ.
“Sẽ không sao đâu. Anh cứ yên tâm đi ngủ tiếp đi.”
Tuấn Tú rời khỏi phòng Trúc Chi. Lúc này nhờ ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ mà người con gái đi cùng Tuấn Tú hiện ra rõ mồn một. Người đó không ai khác chính là hồn ma của Ngân Chi. Nó đứng đó rất lâu. Nó nhìn chằm chằm vào bộ dáng đang say ngủ của Trúc Chi mà mỉm cười.
Nó đi xung quanh phòng một lượt, tay cầm một mẫu giấy nhỏ màu xám cũ kỹ, chốc chốc lại liếc ra ngoài đêm đen. Cuối cùng nó cầm bật lửa đã giấu trong người từ nảy đốt đi tờ giấy cầm trên tay, miệng còn lẩm bẩm:
“Thời cơ tới rồi.”
Mảnh giấy biến thành tro tàn cũng là lúc một người khác xuất hiện bên trong căn phòng. Đó là một người đàn ông cao to có đôi mắt sắc xảo, mái tóc dài đến tận eo màu xám y như tờ giấy đã bị đốt kia. Ông ta rất già, gương mặt nhăn nheo hết cả khuông mặt. Nhưng thoạt nhìn lại mạnh mẽ tràn đầy sức sống. Ông vận một bộ áo dài nam kiểu xưa, trên tay cầm một quạt mo nhỏ xíu chẳng hợp với bộ áo tẹo nào. Ông ta phê phẩy quạt mo trước mặt Ngân Chi và mỉm cười, ông ta khen ngợi:
“Làm tốt lắm.”
Ngân Chi vội vàng nói:
“Ông hãy thực hiện những gì mà mình đã hứa đi.”
“Đêm trăng máu vẫn chưa tàn. Ngươi vẫn còn cơ hội chuyển mình, cả cậu nhóc Hiếu Minh kia nữa. Chỉ có điều như ta muốn, hai linh hồn của hai kẻ kia sẽ thuộc về ta. Từ nay về sau, cả hai người các ngươi có thể trở về làm chính mình được rồi.”
Ngân Chi gật đầu đồng ý và chờ đợi lão làm điều lão đã hứa.
Tuấn Tú trở xuống phòng khách và ép mình không được quan tâm những gì đang diễn ra trên lầu. Anh có chút lo lắng cho Trúc chi lẫn Vô Ảnh, nhưng Ngân Chi đã hứa với anh họ sẽ không sao cả nên anh đã an tâm phần nào.
Tuấn tú nhớ lại lúc ở trường học trong khi Thanh Lâm đang bắn loạn xạ bên kia, anh đã thấy một bóng người quen quen nên đã rượt theo. Hóa ra người quen đó không ai khác chính là Ngân Chi. Nó cùng thoát ra với linh hồn thằng nhóc Hiếu Minh con thầy Hóa. Lúc đó, anh đã hoảng hốt cở nào khi thấy linh hồn đứa em gái mình đứng trước mặt mình. Nó nhợt nhạt và trong suốt. Anh thấy xa lạ vô cùng.
Ngân Chi khóc lóc và ôm chầm lấy anh. Nó có vẻ tủi thân và sợ hãi. Anh tin nó đã mò mẫn rời khỏi trường rất lâu. Nhưng bởi vì sợi dây bảo vệ mà cuối cùng không thể ra ngoài được.
Tuấn Tú nhớ lại những gì mà Ngân Chi đã nói với mình. Lúc ấy giọng nó nghẹn ngào và đau đớn:
“Anh hai, em hối hận rồi. Em hối hận vì đã tự tử. Thật ra em muốn sống cùng với anh hai. Em bây giờ chỉ là một hồn ma vất vưởng đâu thể quay về chốn dương gian bên cạnh anh. Anh hai, không phải anh rất thương em sao? Không phải anh muốn bù đắp những gì năm năm qua anh đã bỏ lỡ hay sao?”
Tuấn Tú rất bối rối. Anh rơi vào trạng thái không hiểu chuyện gì đang xảy ra với em gái của anh và với anh. Tại sao nó lại đứng ở đây? Huyết Yêu đã nhấn mạnh với anh rằng nó đang ở cùng bà nội của Trúc Chi cơ mà. Linh hồn nó đã thoát khỏi Âm phủ bằng cách nào? Không lẽ đêm tẳng máu thì bất cứ hồn ma nào cũng thoát được ra ngoài dễ dàng dù nó không hề mạnh?
Tuấn Tú nghĩ một đằng lại nói một nẻo::
“Anh phải làm sao để giúp em đây chứ? Em đã chết rồi.”
“Thân thể em vẫn còn đó kia mà. Đêm trăng máu là một cơ hội lớn. Em sẽ trở về thân xác của mình, em sẽ được hồi sinh.”
“Trúc Chi phải làm sao?”
“Chị ấy đã sống thêm rất lâu còn gì. Nhờ em mà chị ấy đã biết được cảm giác được yêu thương, có nhiều bạn bè. Em cũng muốn như vậy. Từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ cảm nhận được tình thân, tình bạn là gì.”
Ngân Chi bắt đầu khóc lóc thảm thiết:
“Anh hai đã bỏ rơi em một mình nơi xó xỉnh đó. Mặc cho em van nài cầu xin thế nào cũng không đưa em đi cùng. Em đến trường tất cả đều xa lánh em, họ chỉ chỏ vào người em, họ nói em khác lạ, họ kì thị những người tự kỷ như em. Chuyện đó làm em đau khổ suốt thời gian dài. Nhưng mà… Em nghĩ đến anh thì lại có thêm động lực sống tiếp. Em đã ôm ấp cái ý định tự sát đó biết bao lần anh có biết không? Anh có biết em rất đau khổ khi nhìn thấy những thứ ghê rợn mà em thì lại không có khả năng chạy trốn khỏi nó hay không?”
Tuấn Tú đau lòng ôm Ngân Chi vào lòng. Nỗi ân hận lan tràn khắp tế bào. Anh vỗ về an ủi cũng chẳng làm Ngân Chi nín khóc. Phải rồi, chính anh là người bỏ rơi nó năm năm trời. Chính anh là người có lỗi với nó. Nếu phải chịu trách nhiệm, anh sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng. Vì dù sao nó cũng là đứa em gái ruột bé nhỏ của anh.