Bố Tống nhíu mày trước lời nói ấy của anh, tuy lời nói của anh rất bình thường và tôn trọng ông, nhưng chất giọng lạnh băng ấy khiến cho ông không khỏi cảm thấy toàn thân mình ớn lạnh, bàn tay đang nắm lấy tách cà phê run rẩy.
Xét về mặt địa vị xã hội, Tống gia thua Vu gia một bậc, xét về phong thái, bố Tống cũng thua Vu Phùng Cửu rất nhiều. Sức chèn ép của anh quá lớn, nhưng nếu như ông chịu bị sức nặng ấy của anh đánh bại thì ông sẽ mất cả con gái cả cháu gái mất.
“Tôi rất biết ơn việc anh luôn chăm sóc và nuôi nấng Tiểu Niệm từ bé đến bây giờ. Nhưng đến lúc con bé quay trở về Tống gia rồi.”
Bất chợt li soda ở trên bàn bị vỡ rắc một tiếng, những vết nứt dài chạy dọc từ thân cốc lên đến miệng cốc.
Những giọt nước soda ở bên trong bị tràn ra bên ngoài, thấm ướt cả tay áo của Vu Phùng Cửu.
Vu Phùng Cửu cắn răng để kìm nén lại sự kích động của mình, anh khẽ huơ tay gọi nhân viên tới thu dọn lại chiếc cốc đã bị vỡ nứt, đôi mắt u tối nhìn Tống Vân Thiên.
“Bác… muốn đưa Tiểu Niệm đi?”
“Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy. Cậu không nhớ sao. Cậu đã nợ Tống gia quá nhiều thứ. Năm mười tám tuổi, vì đính ước với cậu mà Tống Hoa Mẫn đã phải vào tù năm năm, vì ở bên cạnh cậu mà Tống Minh Tuệ suýt nữa đã mất mạng… Và vì cậu, mà Tiểu Niệm không có mẹ.”
Bố Tống gõ tay xuống dưới mặt bàn.
“Như đã nói trước, tôi vô cùng biết ơn khi cậu đã nuôi nấng Tiểu Niệm, nhưng cậu không nghĩ rằng cứ ở bên cạnh cậu như vậy, một ngày nào đó cháu gái tôi sẽ gặp phải tai họa sao?”
“Hãy suy nghĩ vì tương lai của Tiểu Niệm.”
Vu Phùng Cửu hé môi nhưng rồi anh lại chẳng biết mình nên nói gì cả. Nỗi ám ảnh về hai tiếng “tai tinh” lại hiện lên trong đầu.
Anh không thể sống chung với người khác, tuy hiện tại cuộc sống của anh vẫn vô cùng bình thường, nhưng mai sau sẽ thế nào?
Tâm trạng của Vu Phùng Cửu trùng xuống.
Nỗi lo lắng suốt nhiều năm qua trong lòng anh lại bị khui lên.
Anh có thể khắc chết Vu Hải Niệm, đó cũng là những gì mà anh luôn trằn trọc mấy năm qua, bên dưới câu nói ấy của bố Tống, tâm lý vốn đã bị tổn thương của anh lại càng thêm lung lay.