Cô ta? Thấy được hệ thống của mình sao?
[A! Haha! Hey nữ chính đại nhân! Vừa nãy tôi chỉ lỡ lời thôi ngài đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân. Cô Chu tự lo nhé tôi đi trước đây! Bai!]Con gấu trắng vừa nói xong liền biến mất tăm để lại Chu Ngữ Tịch mặt mày trắng bệch không biết nên phản ứng thế nào. Đột nhiên Thanh Ly đứng lên từng bước đến trước mặt cô ta đến khi hai người chỉ cách nhau một bước chân thì nàng mới dừng lại. Chu Ngữ Tịch lùi về phía sau dùng ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn nàng.
Thanh Ly nhíu mày dùng thuật trói buộc kéo cô ta từ dưới đất lên áp sát ả vào cột, nàng bóp lấy cằm ả nâng lên.
– Sợ rồi à?… Đúng là phế vật! Gan ngươi nhỏ như thế mà cũng dám leo lên giường Tiêu Dạ Thần. Ha! Cô nghĩ với cái nhan sắc tầm thường này chàng ấy sẽ nhìn được trong bao lâu. Hừ! Sợ là ngươi chưa kịp liếc mắt đã bị hắn đâm một nhát xuyên tim rồi.
Nàng cười như không cười hất ả ngã xuống dưới đất ánh mắt đảo quanh cung điện một vòng. Lát sau Bạch Diệp Yên trở lại nói thầm gì đó vào tai Thanh Ly khuôn mặt nàng vẫn bình thản như thường không có chút ngạc nhiên nào. Bởi ngay khi gặp ả ta nàng đã đoán ra rồi.
Vừa nãy khi mới vào đây Thanh Ly đã cho Bạch Diệp Yên đi lục soát khắp cung để tìm gương quá khứ nhưng cho dù lật tung cả cái phòng chứa bảo vật cũng không có. Giấu cũng kĩ lắm…! Nhưng không sao…bổn cung sẽ có cách bắt ngươi tự động hai tay dâng bảo vật ra.
– Bổn cung biết ngươi đang giữ Gương Quá Khứ. Mặc dù bổn cung rất thích độc chiếm đồ của người khác nhưng thiết nghĩ lại ngươi với ta là đồng hương đến từ một thế giới. Ta muốn làm một giao dịch với ngươi. Điều kiện trao đổi là Gương Quá Khứ với chức Thái nữ Chiêu My. Vật trao đổi…. là thân phận Hoàng hậu Thanh Ly của Bắc Minh Quốc. Thế nào? Có hứng thú không?
…****************…
…Ngoài cung Thường Hy….
Thấy Mặc Diệc Hàn toàn vẹn bước ra thái giám tổng quản thở phào nhẹ nhõm. Nếu mà vị đại phật này gặp chuyện gì bất trắc tại Bắc Minh sẽ gây phiền phức cho bệ hạ. Hiện tại tình hình của Bắc Minh đang rất căng thẳng bớt một chuyện là bớt đi một nỗi lo.
Khoảng khắc Mặc Diệc Hàn bước qua hai hàng cung nữ đứng hai bên hắn ta bỗng dừng bước ánh mắt chuyển sang thiếu nữ mặc bộ xiêm y màu hồng phấn – y phục dành cho cung nữ nhất phẩm. Thư Nhiễm cúi gằm mặt hai tay đan vào nhau đến nỗi trắng bệch.
Mặc Diệc Hàn hình như đã nhận ra điều gì đó hắn ta thoắt cái đã đứng trước mặt của Thư Nhiễm. Một giọng nói trầm trầm vang lên trên đỉnh đầu nàng ấy.
– Nhiễm Nhiễm! Ta tìm thấy nàng rồi!
Thư Nhiễm giật thót mình, trong lòng không ngừng dao động mãnh liệt tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nhưng khuôn mặt nàng ấy rất điềm tĩnh không trả lời cũng không có ý ngẩng đầu lên.
– Không trả lời… tức là nàng thừa nhận.
– Thiên tuế đại nhân đừng có đùa như vậy. Nô tỳ với ngài là lần đầu gặp mặt đâu có thân quen gì…. Ngài đừng có gọi bừa bãi.
Thư Nhiễm cố nén cơn tức giận trong lòng cung kính thận trọng trả lời hắn. Mặc Diệc Hàn nghe vậy liền cười khàn ánh mắt dán chặt lên người Thư Nhiễm quan sát. Ăn nói hổ báo thế này ngoài Nhiễm Nhiễm nhà hắn ra thì có ai dám làm vậy chứ! Nếu có cũng bị hắn lột da tróc xương rồi.
– Tiểu Nhiễm! Mèo nhỏ! Bé cưng! Bảo bối!… Nàng thích cách gọi nào.
Lúc này Thư Nhiễm đã không giữ được bình tĩnh nữa nàng ta trực tiếp ngẩng mặt lên dùng ánh mắt lãnh lẽo nhìn Mặc Diệc Hàn.
– Ngài giữ lại lời đó để lừa mấy tiểu cô nương chân dài mềm mỏng đi. Nô tỳ không có hứng thú với thái giám!
Trương Tổng Quản đứng ở hàng bên kia liền xanh mặt nháy mắt với cung nữ đứng gần Thư Nhiễm. Cung nữ đó hiểu ý đưa tay khẽ chạm nhẹ vào áo nàng ấy lắc lắc. Thư Nhiễm nhíu mày tỏ vẻ khó chịu ra mặt nàng ấy từ nhỏ đến lớn ghét nhất là bị người khác đụng chạm vào người mình chỉ trừ có hai người ngoại lệ một là Thanh Ly còn hai… Có lẽ là Mặc Diệc Hàn. Còn chưa kịp phản ứng lại từ đỉnh đầu Thư Nhiễm vang lên một giọng nói đầy thuốc súng.
– Buông cái tay của ngươi ra!!!