Ngay lập tức hai thân hình nữ nhân nhoáng cái không thấy đâu, chỉ nghe được “bùm” một tiếng, nước trong hồ văng lên tung toé.
Bối Vy và Giai Mộng Kỳ rơi vào trong nước.
“A!!!!!”
“A!!!!”
Tiếng kêu sắc nhọn vừa cắt qua.
Mọi người bị biến cố này làm cho giật mình ngẩn người một lúc, xung quanh liền nháo nhào hết cả lên.
“Té xuống hồ rồi.”
“Là vị tiểu thư Bối gia và Giai Mộng Kỳ.”
“Chỗ đó sâu lắm đấy. Mau cứu người.”
Tiếng hô yếu ớt của Bối Vy và Giai Mộng Kỳ giữa những âm thanh ồn ào huyên náo của mọi người lại chuẩn xác lọt vào lỗ tai của Cao Vỹ Quang và Tinh Thần, cả hai nghe thấy liền chạy đến, phản ứng trước tiên là từ trên bờ lao xuống.
Hạ Nhi nắm lấy cầu thang, mũi giày trắng chạm vào một mép nhỏ bên hồ bơi làm điểm tựa để không bị rơi, quay đầu tinh mắt nhìn thấy Giai Mộng Kỳ đang vùng vẫy trong hồ, chỉ nghe thấy tiếng kêu yếu ớt:
“Cứu mạng…”
Khương Tình nghe tiếng la hét cũng lập tức chạy vội qua, đi bên cạnh là Nam Cung gia chủ Nam Cung Ngôn, là một nam tử trung niên cao gầy quắc thước, tuy không tuấn tú lạnh lùng như Nam Cung Thiên, nhưng bộ dạng phong độ trí thức, nhã nhặn tuấn tú, chỉ tiếc lúc này trên mắt có quầng thâm rất sâu khiến ông ta nhìn có vẻ mệt mỏi ảm đạm, lúc này cũng vì động tĩnh mà vội vã chạy tới.
Khương Tình vừa tới liền nhìn thấy Hạ Nhi đang nắm lấy thành cầu thang lung lay trong gió, lại trông thấy Hàn Tịch đang muốn xông lên kéo lấy cô, không nói hai lời lập tức phóng nhanh qua lan can nhảy xuống, tiếp đất rồi xoay người lao tới hồ bơi, cánh tay dài vươn tới ôm lấy thắt lưng Hạ Nhi kéo lại, tay trái đưa ra bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, cổ tay Hạ Nhi trắng như tuyết, lại vô cùng gầy guộc, phảng phất như chỉ hơi dùng sức một chút thôi sẽ bẻ gãy, khiến cho người ta thương tiếc, không dám dùng lực mạnh mà kéo.
Khương Tình nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Nhi vào lòng.
Hạ Nhi đang dùng một tay nắm giữ cầu thang, nhưng cầu thang hơi trơn nhẵn, vốn dĩ lo lắng sợ mình trượt tay rơi xuống hồ, bỗng bị cuốn vào một vòng tay rộng lớn mà lạnh giá, cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bản thân đã bị đặt trên mặt đất.
Mùi hương như lan như sương khiến Hạ Nhi ngẩn người, ngước đầu nhìn lên.
Trời xanh trong vắt ở trên, người đang ôm cô khiến người ta có cảm giác ấm áp lại cực hạn an tâm.
“Em có sao không?”
Giọng nói ôn nhuận xen lẫn chút run rẩy sợ hãi.
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Từ trên gương mặt của Khương Tình, cô hạ tầm mắt rơi xuống một phần cổ tay trắng nõn đang nắm ở bên eo cô, không khỏi sững sờ.
Bàn tay gầy mảnh bị băng lại, ẩn hiện máu tươi thấm ra khỏi băng trắng.
Vốn dĩ là da thịt đẹp đẽ như ngọc, không chút tỳ vết nào, lại cứ liên tục bị thương đến chảy máu, giờ này còn vì cứu cô mà nứt ra.
“Chị… sao không để Hàn Tịch…”
“Em im đi!” Khương Tình đen mặt giận dữ gầm lên.
Hạ Nhi biết điều lập tức ngậm chặt miệng.
Hàn Tịch lùi về sau, chậm rãi cúi đầu che giấu thần sắc không rõ trong đáy mắt.
Mọi người trên thuyền nhìn thấy người vừa tới là ai, nhất thời sắc mặt thay đổi hết lượt, có người thậm chí còn run như cầy sấy.
Bối Lạc bần thần sửng sờ, không tin vào mắt mình nhìn hai người đang ôm nhau.
Thật sự?
Hạ Nhi trở lại rồi.
Cô gái tóc nâu rất dài rủ xuống tận eo, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt hổ phách xinh đẹp như được tỉ mỉ vẽ ra, môi mọng đỏ giống một đóa hoa tường vi nở trên làn da trắng nõn như tuyết, con ngươi hổ phách vốn dĩ đã đặc biệt, đuôi mắt lại nhếch lên như hồ ly, mang một vẻ yêu dị không thể diễn tả.
Giống như nhận ra ánh mắt của cô ta, Hạ Nhi quay đầu lại nhìn Bối Lạc, con ngươi hổ phách trong suốt, đó là một màu sắc thuần khiết nhất trần đời, nhìn lâu dường như có thể hút hồn phách người ta vào ngục quỷ, trọn đời không được siêu sinh.
“Cô…trở lại rồi.” Bối Lạc run giọng, kinh hãi trong đáy mắt hiện rõ không chút che giấu.
Hạ Nhi bỗng nhếch khóe môi, nở nụ cười suy ngẫm lạnh giá, không trả lời.
Cao Vỹ Quang và Tinh Thần vớt được Giai Mộng Kỳ và Bối Vy lên, hai nữ nhân toàn thân ướt nhẹp, ho sặc sụa liên tục.
Hạ Nhi liếc nhìn hai người, bỗng dưng che miệng bật cười thành tiếng.
Bất kỳ một mỹ nhân nào, cho dù ngươi có quốc sắc thiên hương đi chăng nữa, nhưng khi cả người ướt dầm dề, trên đầu, trên tóc rối tung, phấn son tan hết, nhìn vào cũng chẳng đẹp được đến đâu.
Hơn nữa — còn đặc biệt vô cùng tức cười.
Bối Vy chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, hơi cắn cắn môi, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn Hạ Nhi nhẹ giọng nói:
“Tại sao cô lại đẩy tôi?”
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Bối Vy quay sang Giai Mộng Kỳ đang tái mét mặt mày, lạnh đến run cầm cập, lại nhìn Hạ Nhi đứng bên cạnh Khương Tình, lớn tiếng nói:
“Hạ Nhi! Cho dù cô có là thiên kim Hạ gia đi nữa, cô căm ghét Giai Mộng Kỳ đoạt mất Khương Tình của cô, cũng không nên có tâm tư độc ác như vậy.”
Lời Bối Vy vừa dứt, một đám tiểu thư nhìn về phía Hạ Nhi, quăng một ánh mắt khinh bỉ khác thường, thậm chí không chút khách khí đứng bên đó chỉ trỏ.
“Vị đó là Trầm tiểu thư Trầm gia?”
“Tại sao Bối tiểu thư lại gọi cô ấy là Hạ Nhi?”
“Họ Hạ? Vậy cô ta chính là ‘vị hôn thê’ mất tích ba năm qua của Khương Tình sao?”
“Lúc nãy tôi chính mắt thấy vị Trầm tiểu thư đó hất tay đẩy ngã Bối tiểu thư.”
“Ừ! Do vậy nên Bối tiểu thư mới ngã kéo theo cả Giai Mộng Kỳ.”
“Đúng a, tôi cũng thấy.”
Hạ Nhi há hốc mồm kinh ngạc.
Cái bản lĩnh trợn mắt nói dối và tự cho là đúng này Bối Vy đã học được ở đâu a?
Khương Tình lôi Hạ Nhi ra sau lưng mình, nhìn thẳng vào mắt Bối Vy.
“Cô nói Hạ Nhi đẩy cô?”
Âm cuối hơi kéo dài, nhẹ bẫng, âm thanh như vậy vốn nên cực kỳ dễ nghe, nhưng mọi người chỉ cảm thấy nó lạnh băng dị thường, giống như trong quỷ vực u mê sâu thẳm, một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo âm thầm vươn ra khe khẽ đặt lên cổ mình.
Bối Vy nghe thấy liền sợ hãi, cô ta cảm giác âm sắc của câu nói vừa rồi có chút không đúng, giống như Khương Tình đang hỏi tội cô ta, không chút nào quan tâm chuyện cô ta và Giai Mộng Kỳ rơi xuống nước.
Thế nhưng, cô ta đã vạch tội Hạ Nhi rồi, mọi người xung quanh cũng thấy rõ là Hạ Nhi một mực hất mạnh cô ta ra, thế nên mới liên luỵ Giai Mộng Kỳ cùng rơi xuống nước, đâm lao thì phải theo lao, cô ta muốn triệt để bôi đen Hạ Nhi.
“Đúng vậy! Khương Tình! Là cô ta đẩy chị và Giai Mộng Kỳ xuống nước, mọi người có thể làm chứng.”
Xung quanh đám tiểu thư thế gia lại nhao nhao lên đồng tình.
“Khương gia chủ! Bối tiểu thư nói không sai, tôi chính mắt thấy.”
“Đúng vậy!”
“Tôi cũng thấy.”
“Tuy không biết lý do tại sao, nhưng Trầm tiểu thư hất Bối tiểu thư xuống nước chính là sự thật.”
Hạ Nhi nghe thấy, tức đến nghẹn một bụng hoả, không nói hai lời lao đến bên cạnh Bối Vy, nhấc chân lên…
“Á!!!” Chỉ nghe thấy Bối Vy thét lên một tiếng chói tai đã bị đạp xuống hồ bơi.
Bùm!!!
Lần thứ hai rơi xuống nước một cách hoa hoa lệ lệ.
Đám người phía sau trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hãi.
Hạ Nhi thế mà đưa chân đạp Bối Vy rơi xuống nước lần nữa.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, vẻ mặt mang theo trào phúng cùng chán ghét, nghiến răng nghiến lợi:
“Oan uổng người cũng không nên oan uổng như vậy! Nếu đã nhất quyết đổi trắng thay đen nói bổn tiểu thư làm cô rơi xuống nước, không bằng bây giờ bổn tiểu thư thực hiện lời cô nói. Tôi đạp đấy, thì thế nào?”