Mặc dù hiện tại bụng của cô vẫn chưa có dấu hiệu nhô lên nhưng Lạc Ân Nghiên đã bắt đầu mặc váy bầu và đi giày bệt cho thoải mái. Đi vào tiệm váy lập tức liền có một nhân viên nữ mặc đồng phục màu đen, vui vẻ tươi cười đi đến tiếp đón cô và cậu rất hào phóng. Cô ấy nói vài câu tiếng anh sau đó gật đầu, Âu Thành Triệu cũng nhàn nhạt đáp lại sau đó đỡ Lạc Ân Nghiên đi vào.
Cô và cậu được mời ngồi ở trên ghế sofa mạ vàng rất đắt tiền để chờ đợi. Trong lúc này Âu Thành Triệu mới dịu dàng quay qua hôn vào má Lạc Ân Nghiên một cái. Nụ hôn có chút ướt át, chỉ là lướt nhẹ qua bề mặt làn da như chuồn chuồn lướt thôi mà đã cảm nhận được cảm giác ướt ướt trên mặt.
Lạc Ân Nghiên mỉm cười đẩy cậu ra.
“Sao anh biết ở đây có tiệm áo cưới này vậy”
Âu Thành Triệu vùi vào hõm cổ cô đáp.
“Đây là cửa hàng của bạn anh, anh và cậu ấy từng giao hẹn là khi nào anh phá được luật lệ mà do anh đặt ra thì cậu ấy sẽ tự tay thiết kế váy cưới cho cô dâu của anh”
Nhắc tới đây cô đã biết luật lệ do cậu đặt ra là gì, còn gì ngoài việc nói là sẽ không kết hôn và chơi tới khi không ngóc đầu dậy chứ. Lạc Ân Nghiên không lên tiếng, cô tỏ vẻ gật đầu xem như hiểu ý rồi cầm ly nước lọc trên bàn nhấp một ngụm.
Quan sát một chút, hiện tại ở trong cửa hàng này cũng được trưng bày rất nhiều mẫu váy cưới đẹp và đặc biệt. Mỗi chiếc váy đều có một thiết kế riêng rất độc đáo, Lạc Ân Nghiên thầm nghĩ…….
Tại sao một nơi may váy cưới đẹp như thế này cô lại chưa từng nghe thấy tiếng tăm? So với những nhà thiết kế nổi tiếng thì chắc có lẽ những tác phẩm này cũng không kém đi. Cô nhẹ nhàng đứng dậy muốn đi tham quan một chút.
Âu Thành Triệu không biết cô muốn đi đâu nên liền đứng lên theo.
“Em muốn đi đâu à?”
Cô từ tốn gật đầu.
“Ừm! Em muốn đi xem qua một chút”
Âu Thành Triệu phì cười.
“Kỳ thực những mẫu váy vẫn chưa có gì đặc biệt lắm đâu, nếu em muốn xem thì anh dẫn em đi xem. Còn váy cưới của em thì sẽ khác và đẹp hơn rất nhiều…..”
Vừa nói hai người vừa cùng nhau đi sâu vô dãy áo cưới được treo bên trong. Váy cưới ở đây rất nhiều, Lạc Ân Nghiên không tài nào đếm nổi số lượng, nếu mọi tác phẩm ở đây đều do một người thiết kế thì cô thật sự rất nể người đó.
Mỗi lần đi qua từng cái Lạc Ân Nghiên đều đưa tay lên sờ thử. Cảm giác như có gì đó lan toả bên trong tâm hồn khi vừa chạm tới, khi thấy người ta mặc váy cưới Lạc Ân Nghiên đều cảm thấy thật bình thường, không có gì phải háo hức như cảm xúc của cô dâu.
Nhưng khi đến lượt mình cô lại cảm thấy hồi hộp đến lạ thường. Cảm giác tim đập thình thịch mà ngay cả bản thân cũng không thể ngăn cản được.
Đi tham quan được một chút thì người bạn trong lời nói của Âu Thành Triệu cũng bước ra.
Một giọng nói trầm nhẹ vang lên từ phía sau.
“Heyy”
Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu đều đồng thời quay lại. Người bạn này là người Mĩ, anh ta có mái tóc nâu vàng, đôi mắt cũng cùng màu với mái tóc. Nhìn qua thì nhan sắc cũng thuộc dạng không thua không kém gì Âu Thành Triệu.
Mặc trên người một bộ đồ vets sang trọng, anh ta mỉm cười nhìn cô và cậu.
“Thật xin lỗi để anh bạn chờ lâu”
“Không việc gì” Âu Thành Triệu nhún vai đáp.
“Sao? Hôm nay tính dẫn vợ đi may áo cưới sao?”
“Ừ! Chẳng phải cậu đã bảo sẽ đích thân may áo cưới cho tôi khi tôi lấy vợ sao?”
“Làm sao mà quên được cơ chứ, quả thật đây là một cơ hội hiếm có để tôi thể hiện”
Dứt lời cả hai đều nhìn nhau cười một cách đầy bí ẩn.
Lạc Ân Nghiên được dẫn vô một phòng lớn, trong đây chỉ có cô và một nhân viên nữ. Vì Âu Thành Triệu không muốn cho tên kia lấy số đo cho cô nên mới phải kêu nhân viên nữ vào làm. Cô đang dang tay ra để cho nhân viên nữ đo eo thì bỗng sực nhớ đến việc gì đó.
“À! Cô có thể không cần lấy số đo vòng hai quá ôm đâu. Còn 1 tháng nữa mới đám cưới, hiện tại tôi đang có em bé sợ rằng lúc đó bụng bự sẽ khó mà vừa được”
Nhân viên nữ hoà đồng tiếp chuyện.
“Chị không cần phải lo, bụng 2 3 tháng cũng không to lắm đâu. Nhưng nếu chị muốn rộng một chút thì vẫn được, sẽ tốt và thoải mái cho em bé hơn”
“Vậy cũng được!”
Trong lúc hai người đang ở trong phòng lấy số đo thì hai người đàn ông ở ngoài cũng đang ngồi trên ghế salon nói chuyện.
Âu Thành Triệu ngồi bắt chéo, thoải mái ngồi dựa vào ghế nhìn người thanh niên trước mặt.
Đây là bạn cậu, chơi cũng khá thân, trong đám mà lúc còn non trẻ Âu Thành Triệu hay đi vào quán bar cùng. Cậu ta là người gốc Mĩ, tên James, gia thế khủng cũng không hề thua cậu một chút nào.
James từ tốn cầm điều thuốc trên tay hít một hơi rồi phả ra làn khói trắng.
“Sao lại cưới gấp vậy? Lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng mình nghe nhầm nữa đấy”
Âu Thành Triệu không trả lời liền, nhìn mấy cái khói trắng do tên kia phả ra liền khó chịu.
“Đừng có hút thuốc! Tí nữa cô ấy đi ra không may hút vào sẽ ảnh hưởng tới thai nhi”
“Xì…….thì ra là có con, cũng nhanh đấy không ngờ trẻ tuổi như vậy đã gánh vác một trọng trách cao cả”
James nửa đùa nửa thật nói nhưng Âu Thành Triệu đều không quan tâm, cậu mặc kệ ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đợi chờ người con gái của mình ra. Vì Âu Thành Triệu là đàn ông nên cậu lấy số do cũng rất nhanh, cũng không cần cầu kì nhiều, chủ yếu là cậu muốn làm Lạc Ân Nghiên thật đẹp và nổi bật trong ngày của bọn họ.