Ngọc Nhi lại không chịu bỏ qua, cô lạnh lùng thốt lên: “Anh cho rằng em rất thích uống trà sao, này, rốt cuộc anh làm việc cho ai thế?” Lúc này, cô quay sang nói với Lý Nhất Đình.
“Đều được cả, có tiền công là được.” Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, đành phải trả lời qua loa.
Kha Minh không vui, vội hỏi: “Như vậy sao được, cha đã nói rồi, để anh Lý hỗ trợ anh làm việc. Em có chuyện gì cần làm mà cướp với anh thế?”
Ngọc Nhi lườm anh ta một cái, giận dỗi nói: “Anh chỉ giỏi nịnh bợ cha thôi, em phải làm nhiều chuyện lắm. Là em dẫn người ta đến đảo Quan Cẩm đấy nhé, làm việc với ai, còn chưa tới lượt anh quyết định đâu.”
Trần Thiên Vũ nhìn hai người này thật thú vị, cứ như hai đứa trẻ bướng đang cướp đồ chơi vậy, giờ thì đủ cho Nhất Đình uống cả một bình rồi.
“Hai vị, hai vị, tôi thấy việc này nên trở về tìm người bình xét phân xử mới có thể rõ ràng được, không bằng vừa đi vừa tán gẫu?” Ông cười ha hả nói.
Ngọc Nhi bĩu môi, một hồi lâu sau mới nói: “Nể mặt ông lão này một chút, khi nào về, em sẽ tính sổ với anh.” Cô kéo mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ.
Kha Minh bất đắc dĩ mà liếc nhìn Lý Nhất Đình một cái, tỏ vẻ hết cách, Lý Nhất Đình lại cười rộ lên: “Tứ ca thành ông lão rồi, chúng ta đâu thể không nghe lệnh được?” Trần Thiên Vũ mỉm cười, cũng không ngại.
Mấy người ngồi vào trong xe, xe việt dã rất rộng rãi nên không bị chật chội, Lý Nhất Đình bỗng cảm thấy đáy lòng hơi chột dạ.
Kế tiếp, ông thật sự không biết nên ứng phó với cô gái khó nắm bắt này như thế nào.
***
Tại quán trà Bích Hải Triều Thanh.
Nhìn tòa nhà hình bát giác hai tầng này, chỉ biết đây là quán trà khá cao cấp của đảo Puruin, chưa nói đến bề ngoài xanh vàng rực rỡ, thậm chí còn có những bức tranh nổi tiếng thế giới được treo trên tường của quán trà, Trần Thiên Vũ đến gần và thoáng liếc qua, nhận ra ngay chất lượng và trình độ của các bức tranh ấy, rất có thể là nguyên tác.
Thật ra, bây giờ ông chẳng còn thấy kinh ngạc nữa, mặc dù là tác phẩm đích thực của Van Gogh xuất hiện trên đảo này, ông cũng sẽ không ngạc nhiên; điều mà ông lo lắng bây giờ chính là làm thế nào để truyền lại tin tức cho Nhất Đình.
“Anh Lý, các anh uống trà gì?” Phạm Nghiêm Hoa cực kỳ khách sáo hỏi Lý Nhất Đình.
“Ừm… Tôi thì uống gì cũng được.” Lý Nhất Đình xưa nay không thường uống trà, quả thật không biết nên chọn đồ uống gì: “Hay là anh hỏi tứ ca xem.”
Trần Thiên Vũ liếc quầy đang bày đầy trà, cười nói: “Người Trung Quốc thì uống trà Trung Quốc đi.”
Tới quán trà, không biết từ khi nào mà Ngọc Nhi đã cởi khăn che mặt màu trắng xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, xuất trần thoát tục, Kha Minh thì không biết thế nào, nhưng Lý Nhất Đình thì lại hơi thất thần, Phạm Nghiêm Hoa bên cạnh dường như cũng hơi ngẩn người.
Trần Thiên Vũ ho hai tiếng, khẽ cười nói: “Nhất Đình, hay là gọi một bình trà Long Tĩnh, nam nữ già trẻ đều hợp, hơn nữa còn sạch phổi trừ hoả, tĩnh tâm nâng cao tinh thần. Cậu thấy thế nào?”
Lý Nhất Đình vội hỏi: “Rất tốt, rất tốt, nhưng nơi này là nước ngoài mà, sao mà cũng có trà Long Tĩnh thế?” Ông bỗng nhiên định thần lại.
“Trước mắt, tôi chỉ nhận ra hai chữ Hán này thôi, nhưng nơi này cái gì cũng có, trà Long Tĩnh chỉ sợ cũng chỉ xem như khá bình thường thôi.” Trần Thiên Vũ nhún nhún vai, tỏ ra lơ đãng nói: “Thế giới này có gì, hình như ở đây đều có không ít.”
Lý Nhất Đình hiểu ý mà gật đầu, biểu cảm trên mặt lại tỏ ra khá kinh ngạc.
“Vậy sao? Em thật sự không nhìn ra đấy. Em còn tưởng rằng nơi này chỉ là hải đảo hoang vắng thôi đâu, tứ ca, xem ra anh khá quen với nơi này rồi đấy.”
Kha Minh vội vã không ngừng chứng thực: “Đúng thế đúng thế, những thứ mà Trung Quốc có thì trên đảo đều đầy đủ cả, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây rồi, chưa bao giờ thiếu cái gì.”
Lý Nhất Đình vui đùa nói: “Máy bay, đại bác, có không?”
Kha Minh sửng sốt, Trần Thiên Vũ đã tiếp lời: “Chỉ có những thứ mà cậu không thể tưởng tượng được, không có thứ mà thiếu gia Minh không làm được. Nơi này chẳng những có Hokkaido Nhật Bản mà ngay cả Dubai cũng chuyển hết đến đây rồi.”
Kha Minh căn bản không nghe ra ý ở ngoài lời của ông, ngược lại vui vẻ nói: “Tam phó, xem ra anh biết tôi à?”
“Thiếu gia Minh của đảo Quan Cẩm, có mấy ai không nghe đến danh tiếng của cậu chứ. Nhưng nổi tiếng không bằng gặp mặt, không phải ai cũng có may mắn được tận mắt nhìn thấy thôi.” Trần Thiên Vũ cười khẽ, cái gọi là “ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được”, đều thông dụng toàn thế giới.
Quả nhiên Kha Minh hưởng thụ, anh ta phất tay tự mình chào lễ tân của quán trà, ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng bưng trà lên, chỉ một lát sau, một cô gái tuổi thanh xuân có dáng người cao gầy thướt tha nhẹ nhàng mà bưng trà cụ đi tới, cô gái chào hỏi vị thiếu gia Minh này trước rồi mới không nhanh không chậm mà bắt đầu biểu diễn kỹ năng pha trà của mình.
“Mấy anh toàn kẻ xướng người hoạ, có phải muốn đánh thuốc mê cho anh trai tôi không đấy?” Ngọc Nhi nhẹ nhàng mà cầm lấy một chén trà nhỏ để đùa nghịch, tỏ ra rằng mình đã nhìn thấy rõ mồn một, “ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê”.
Lý Nhất Đình không dám sơ suất, vội hỏi: “Cô Ngọc Nhi đang ở đây, chúng tôi nào dám ăn nói bừa bãi.”
Ngọc Nhi liếc mắt nhìn ông, hừ một tiếng: “Tôi không giống anh trai tôi, chỉ lừa gạt hai câu đã tin là thật đâu.”
Kha Minh có vẻ xấu hổ, cười gượng nói: “Ngọc Nhi, hay là em đi dạo phố đi. Đàn ông các anh đang nói chuyện, cô nhóc như em ở đây không tiện.”
“Anh mơ tưởng, em còn lâu mới đi, lát nữa mà các anh nói xấu em sau lưng thì sao?” Ngọc Nhi hoàn toàn không nhúc nhích chút nào: “Huống hồ, em thật sự muốn nghe xem rốt cuộc các anh đang có âm mưu gì lớn cần em phải tránh đi… Này người đẹp, rót cho tôi một ly trước đi, để tôi nếm thử xem rốt cuộc trà nơi này có ngon hay không?”
“Vâng, thưa cô Ngọc Nhi.” Thân là lễ tân, nghệ sĩ trà cực kỳ khách sáo mà nhẹ nhàng bưng cho Ngọc Nhi một chén trà nhỏ xanh màu đậm, một mùi hương đậm đà lập tức phả vào mặt.
“Ừm, cũng không tệ lắm, các anh tiếp tục tán gẫu đi, cứ coi tôi như không khí là được.”