Hoắc Ảnh Quân thấy biểu hiện kia của cô thì bất đắc dĩ vươn tay ra búng lên trán cô một cái: “Bên trong cái đầu nhỏ này của em suy nghĩ cái gì vậy?”
Vân Tử Lăng bị anh búng lên trán, đau đến nhíu mày.
“Em nói xem bên trong cái đầu nhỏ này của em nghĩ cái gì vậy? Không phải vừa nãy anh đã nói rõ rồi sao, chỉ cần em nói không có, anh sẽ tin em!”
Vân Tử Lăng nhìn anh, đáy mắt hiện lên tia khó hiểu: “Tại sao? Tại sao anh lại tin tưởng tôi như vậy?”
Video kia là của ba năm trước trước đây.
Tuy nhiên, Hoắc Ảnh Quân thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó.
Nếu không phải trước đây cô đã từng xem qua video này.
Thì thậm chí cô còn nghi ngờ đó có phải là cô không?
Mà anh thì dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?
Người đàn ông nhìn vẻ mặt khó hiểu kia của cô, dùng một tay bóp chặt má cô, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bởi vì yêu em, cho nên tin tưởng em!”
Vân Tử Lăng ngây người, có chút sừng sờ trước hành vi cưng chiều này cảu cô, toàn bộ biểu cảm đều là sững sờ.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ôm cô vào trong ngực.
Sau đó, anh thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Anh muốn điều tra xem những video này từ đâu tới, tại sao mấy phóng viên kia lại nhận được tin tức! Ai là người đứng sau giở trờ, lần này anh muốn một mẻ hốt gọn, để xem mấy thứ yêu ma quỷ quái này còn có thể nhảy nhót được bao lâu?
Vân Tử Lăng không nói gì, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cô không biết phải nói cái gì.
“Em đừng sợ, lần này cho dù là ai dám phá hư mối quan hệ của chúng ta, anh nhất định sẽ không nương tay!” Người đàn ông nhíu mày, trong mắt đầ quả quyết và tàn nhẫn.
“Hoắc Ảnh Quân……..”
“Hửm?”
Vân Tử Lăng ngồi dậy, nhìn về phía anh, trong mắt không phải đề phòng, cũng không phỉa là kháng cự, mà là một loại tin tưởng: “Tôi nghĩ, xin anh hãy giúp tôi bảo vệ anh Niệm Quang!”
Hoắc Ảnh Quân giật mình, không hiểu tại sao cô lại nhắc tới Mộ Niệm Quang?
Vân Tử Lăng cụp mắt, kể lại những việc đã xảy ra trong ba năm qua.
Cùng với những gì tối hôm qua cô nghe được.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân không nói gì.
“Tôi hôm qua anh ấy ngủ với Đa Đa, tôi ngủ ngoài sopha!”
Không biết tại sao cô lại đột nhiên mở miệng nói một câu.
Tuy nhiên, sau khi nói câu này xong, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô, tại sao cô lại tự nhiên giiar thích vậy?
Hoắc Ảnh Quân không nói lời nào, anh đang suy nghĩ về chuyện của Mộ Niệm Quang.
Đột nhiên nghe thấy cô giải thích một câu, hai mắt anh lập tứ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vân Tử Lăng thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện ánh mắt này thì lập tức cảm thấy rất xấu hổ, cô vội vàng đứng lên: “Tôi đi xem bọn họ.”
Hoắc Ảnh Quân vội vàng bắt lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực của mình, giọng nói có chút kích động: “Em, em đang giiar thích với anh, đúng không?”
Vân Tử Lăng không hiểu, cô nhìn bộ dáng kích động của anh, không hiểu vì sao anh lại hứng phấn như vậy.
“Tử Lăng, em đang giải thích với anh!” Hoắc Ảnh Quân lặp lại một câu, giọng nói càng thêm kích động.
“ANh, anh làm cái gì vậy?”
Một tay Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Em biết không, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên em giải thích với anh, lần đầu tiên!”
Vân Tử Lăng sững sờ.
Lần đầu tiên, giải thích?”
“Em cũng biết, bình thường em có lời gì cũng đều thích chôn ở trong lòng, em không muốn nói với anh, anh cũng không có cách nào biết biết được, anh chỉ có thể đoán, nhưng anh lại sợ mình đoán không đúng, làm em bị tổn thương…..” Cơ thể anh khẽ run lên khi ôm cô: “Anh rất sợ khiến em bị tổn thương, anh sợ mình chăm sóc em không chu đáo, anh sợ rằng em không muốn nói với anh bất cứ điều gì……..”
Vân Tử Lăng nghe anh nói vậy thì không biết phải làm sao.
Tính cách của cô vốn là như vậy.
Cái gì cũng thích chôn ở trong lòng.
Cho dù có chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, tự mình chống đỡ.
Cô căn bản không biết cách chia sẻ với người khác.
Cũng không biết khóc để được ăn kẹo như những đứa trẻ khác.
Ngay từ nhỏ, môi trường sống đã khiến cô khác hẳn với những đaứa trẻ thích khóc và ồn ào khác.
Ba năm này, bởi vì có Đa Đa cho nên trong lúc vô tình, cô cũng đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng cô không ngờ, mọt động tác không dễ dàng của mình lại khiến anh vui vẻ như vậy.
Hóa ra…..
Cô quan tâm anh không bằng một phần mười sự qua tâ anh dành cho cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy có phải ba năm trước đây cô đã bỏ qua anh rất nhiều?
Hoắc Ảnh Quân một mình vui vẻ một lúc lâu, nắm lấy bờ vai của cô, để cô đối mặt với anh: “Em yên tâm, anh sẽ không để cho ai làm tổn thương Mộ Niệm Quang, chắc chắn không!”
Anh không biết về sư tồn tại của Mạnh Thiên Lãng, cho nên không bảo vệ được tốt cho ông ấy.
Khiến cho cô phải đau buồn rất lâu.
Về sau, anh lại không bảo vệ tốt được đứa con của bọn họ, suýt chút nữa đã mất đi cô.
Lần này, cho dù xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt anh Niệm Quang của cô.
Chắc chắn sẽ không để cho anh ta xảy ra chuyện gì.
Vân Tử Lăng nhìn anh, đột nhiên nhón chân lên chủ động hôn một cái lên môi anh.
Hoắc Ảnh Quân: “………”
Vân Trường Lan hơi khẩn trương nhìn anh: “Nếu như….. Nếu như anh không bận tâm đến sự tồn tại của Đa Đa, nếu như anh có thể yêu thằng bé giống như em, em muốn nói…….. Muốn nói…….. Chúng ta, chúng ta cho nhau một cơ hội đi bắt đầu lại từ đầu!”
Ba năm.
Ba năm tra tấn.
Ba năm hiểu biết.
Cô đã hiểu tấy cả.
Mẫn Hy nói đúng.
Lần này, hãy giao tấy cả cho trái tim của mình!
Cho dù là Thiên Đường hay Địa Ngục.
Tóm lại, là cho chính bản thân cô một cơ họi.
Hoắc Ảnh Quân lập tức trừng to hai mắt, con người co rút mãnh liệt, đến cả hô hấp cũng trở nên mãnh liệt, sau đó hai mắt anh đỏ hoe, vội vàng ôm chặt lấy cô.
“Về sau, anh sẽ không để em rời khỏi anh nửa bước, vĩnh viễn không!” Hoắc Ảnh Quân nghẹn ngào nói.
Mà ở chỗ kia, Mộ Niệm Quang ôm Đa Đa nhìn về phía bọn họ, cười nói: “Năm tháng tĩnh lẵng, thật hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở khoảnh khắc này.”
Đa Đa sờ lên mặt Mộ Niệm Quang, sau đó làm một cử chỉ.
‘Chú Mộ, Đa Đa yêu chú, vĩnh viễn yêu chú.’
Mộ Niệm Quang nhìn nụ cười chân thành của cậu bé, cúi đầu hôn lên mặt cậu bé một cái.
“Đi thôi, chú Mộ dẫn cháu đi ngồi ngựa quay.”
Tuy nhiên, có một điều mà không ai ngờ tới là, có một trận âm mưu ngập tới đang yên lặng tiến đên…..