Hệ thống cảm thấy: Cậu nói đều là sự thật, nhưng tại sao mình nghe lại cảm thấy biệt nữu như vậy, giống như có chút kỳ quái.
“Có chuyện này sao?” Chủ nhiệm giáo dục nhìn ba nam sinh còn lại, trong đó có một người trên người còn ướt dầm dề.
Nhưng những người này lại không dám trả lời, ánh mắt né tránh.
Chủ nhiệm giáo dục đã gặp qua không biết bao nhiêu người, đám học sinh này nơi nào lại nhìn không ra, từ hành động chột dạ của những người đó, có thể đoán được Mạc Chi Dương đang nói thật, “Các cậu bắt nạt bạn học? Ngày mai gọi cha mẹ đến.”
Nghe thấy gọi cha mẹ, vài người lập tức luống cuống.
Điều này có nghĩa là các bậc cha mẹ nhất định sẽ phải ghi nhớ như một chuyện lớn, thậm chí có thể bị đuổi học, và ngay cả khi không bị đuổi học, bọn họ về nhà, từng người đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
“Không, chúng em không cố ý làm vậy.” Một tên Beta trong đó hoảng lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Đúng vậy, là Tiêu Nghị, Tiêu thiếu gia nói muốn dạy cho cậu ấy một bài học, chúng em chỉ nghe lời hắn ta.”
Nghe thấy cái tên này, lông mày của chủ nhiệm giáo dục càng nhíu chặt hơn.
Trực tiếp quát lớn hai người: “Các người đang nói cái gì vậy? Tiêu thiếu gia hoàn toàn không biết chuyện này, các người bắt nạt bạn học, lại lấy cái cớ vụng về như vậy để che đậy, thật sự rất quá đáng.”
Không đúng, Mạc Chi Dương nhìn chủ nhiệm giáo dục.
Sau đó liền hiểu ra những gì ông ta nói là có ý gì, chủ nhiệm giáo dục là muốn bao che Tiêu Nghị, dù sao chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của hắn ta, hơn nữa….. Tuy rằng những năm gần đây Tiêu gia yếu thế, nhưng người Cậu là nguyên soái vẫn còn đó.
Cậu là nguyên soái? Chết tiệt, Bạc Tư Ngự, em tức giận!
Vốn dĩ muốn đẩy hết nồi cho Tiêu Nghị, nhưng giờ xem ra lại không được.
“Không, chúng em vẫn có bằng chứng, đó là tin nhắn Tiêu thiếu gia gửi cho chúng em, thật đấy!” Tên Beta kia vẫn không từ bỏ ý định, liều mạng muốn đưa chứng cứ cho chủ nhiệm giáo dục xem.
Kết quả, điện thoại di động bị chủ nhiệm giáo dục giật lấy, trực tiếp tịch thu, “Các người thu dọn đồ đạc đi, nếu không muốn bị ghi lỗi nặng, thì thành thật nộp bản kiểm điểm một ngàn chữ.”
Biết đó là Tiêu Nghị, nhưng chủ nhiệm giáo dục không muốn khó xử, cũng không muốn làm khó bọn họ, chỉ kêu viết bản kiểm điểm liền xong, còn chuyện này tốt hơn hết thì nên áp xuống đi.
Mạc Chi Dương có chút không vui, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chủ nhiệm giáo dục lại là lão yêu đạo, thật sự rất xảo quyệt.
Đáng tại cái tên Bạc Tư Ngự kia, trở về xem cậu có đánh chết hắn không!
Ngọn lửa này có chút không thể hiểu được.
Mấy người lại đi ra ngoài, Mạc Chi Dương nâng cằm, ngạo nghễ đi ngang qua bọn họ, dừng lại trước mặt một người, “Làm sao vậy? Tức giận?”
“Cậu cố ý đúng không?” Beta mặc áo màu xanh lam nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt hận không thể xé sống người trước mặt này.
Liếc mắt nhìn gã một cái, lại nhìn hai người phía sau lưng gã.
Mạc Chi Dương lắc đầu, “Tôi nói cậu bị hãm hại cậu có tin không? Tin tức này là do Tiêu Nghị gửi, đâu có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa là do hắn ta làm hại các người viết bản kiểm điểm, tôi cùng lắm cũng coi như là người bị hại, cố ý ở đâu.”
Nói một mạch, đều khiến mấy người này nghẹn lời.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của bọn họ, Mạc Chi Dương giả vờ buồn rầu thở dài, “Thật ra, tôi cũng biết các người bị hại, là Tiêu Nghị cố ý làm vậy, trước đây hắn ta rất coi thường Beta, luôn tìm đến nơi này của chúng ta hô to gọi nhỏ, hơn nữa, thanh danh bắt nạt bạn học của các người mà truyền ra, chắc chắn không dễ nghe, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ công khai lý do dẫn đến sự việc này cho các bạn cùng biết, thật ra kẻ chủ mưu đằng sau mọi chuyện, là Tiêu Nghị.”
Biểu hiện của một số người, từ tức giận đến bừng tỉnh, dường như đã hiểu.
Thấy bọn họ đã biết phải làm thế nào, Mạc Chi Dương cũng đại công cáo thành, chắp tay sau lưng rời đi, dự định đi nhà ăn ăn cái gì đó.
Bạch Dung trước đây tìm người bắt nạt bản thân, sau đó lại nói với người khác là cậu tìm người bắt nạt cậu ta, cái tên Tiêu Nghị ngu ngốc kia lại tin.
Bây giờ, cũng nên để cho bọn họ nếm mùi bị đồn đãi vớ vẩn, tuy rằng những lời này đối với Tiêu Nghị cũng không là gì, nhưng lại khiến hắn ta cảm giác tức giận khi bị đồn đãi, cũng không tệ lắm.
Sau khi giải quyết xong vấn đề này, Mạc Chi Dương đã có thời gian tức giận với Bạc Tư Ngự, đều do người này là Cậu của Tiêu Nghị, nên nhà trường mới muốn bao che cho hắn ta.
Bạc Tư Ngự sau khi giải quyết xong vấn đề trong tay, lại nghĩ đến hôm nay Dương Dương không có tiết học nên có thể giao lưu tình cảm một chút.
Vô cùng vui vẻ đem theo gà rán, sushi, mì chua cay trở về, chỉ khi cậu ăn no hắn mới có thể ăn no.
“Dương Dương, anh về rồi!” Bạc Tư Ngự đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một chiếc ghế, sau đó Dương Dương khoanh tay ngồi trên ghế, như thể đang đợi hắn.
Mạc Chi Dương ngửi thấy mùi thơm của gà rán trước, suy nghĩ một lúc sau đó mới đứng dậy: “Anh đem đồ ăn bỏ xuống trước.” Nếu đồ ăn rơi xuống đất thì thật đáng tiếc.
“Làm sao vậy?” Bạc Tư Ngự không rõ nguyên do, đặt mấy thứ trong tay xuống bàn, đi về phía cậu, mở hai tay ra muốn ôm cậu vào lòng.
Kết quả, Mạc Chi Dương nắm lấy cánh tay trái của hắn, há mồm cắn, nhưng lại không dùng quá nhiều lực, chỉ là trừng phạt nhỏ cùng lớn răn đe, vừa cắn vừa chửi: “Đều tại anh đều tại anh.”
Bị cắn chỉ hơi ngứa ran, Bạc Tư Ngự không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn hùa theo lời cậu, “Đúng, đúng đúng, tất cả là lỗi tại anh.”
Cắn xong, lửa giận cũng tiêu tan, Mạc Chi Dương đuổi hắn đi, mới nhìn thấy ống tay áo của hắn dính đầy nước miếng: “Anh có biết không, đều tại anh.”
“Anh không biết, anh không biết, nhưng tất cả đều là lỗi tại anh.” Cậu nói cái gì thì là cái đó, Bạc Tư Ngự cũng không muốn tranh luận với cậu nên vẫn luôn hùa theo lời cậu.
Bị những lời này kích đến đình công, Mạc Chi Dương vốn đang hung hăng lại đột nhiên bật cười, giật giật ống tay áo đã ướt đẫm của hắn, “Đều ướt rồi.”
“Ướt?!”
Lão sắc phê giống như bắt được cái gì, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Chỉ tiếc tâm trí Mạc Chi Dương đều đặt ở trên cổ tay ướt sũng của hắn, cũng không để ý người này đang nghĩ gì, gật gật đầu, “Ừ, sao vậy?”
Bạc Tư Ngự nuốt nước miếng, đột nhiên cúi xuống trong tư thế này, đem mông cậu nâng lên đặt ở phía đối diện hắn, “Nếu Dương Dương đang ướt, anh nghĩ trước bữa ăn cần phải tập thể dục.”
“Không phải, anh đang nghĩ gì vậy? Ý em là tay áo của anh ướt, không phải … Ưm!”
Đôi khi bạn nói gì không quan trọng mà quan trọng là người đó nghe và muốn hiểu thế nào.
Mạc Chi Dương rốt cục có cơ hội được thở dốc, nắm lấy cổ áo hắn, “Anh đang nghĩ cái gì vậy?!”
“Anh không nghĩ gì cả, anh chỉ hiểu ý trên mặt chữ.” Bạc Tư Ngự nói rồi ném người lên giường, “Không phải em đang ướt sao, anh có thể giúp em ‘cắm’ cho khô.”