Anh ta ngơ ngác hỏi: “Vì thằng đàn ông này mà em gọi người tới đối phó anh sao?”
“Trần Anh Tuấn, anh ép tôi làm vậy.
Tôi đã nói rất rõ ràng, hai chúng ta không có khả năng.
Anh vẫn cứng đầu làm phiền tôi, bây giờ còn muốn động vào bạn của tôi”, Tô San lạnh lùng nói.
“Được! Được lắm! Không ngờ người phụ nữ của tôi lại đối đầu với tôi vì một thằng đàn ông khác!”
Trần Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Anh cũng muốn xem thử, em gọi người đến thì làm gì được anh? Nếu chú Tô biết, nhất định chú ấy cũng sẽ đứng về phía anh”.
Dương Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, không hề ngăn cản Tô San gọi người.
Dù sao chuyện này chẳng liên quan gì tới anh.
“Thằng nhãi, mày chỉ biết núp váy đàn bà thôi hả? Nếu là đàn ông thì cút ra đây, đừng trốn sau lưng Tô San nữa.
Cái thằng mặc váy!”, Trần Anh Tuấn chế giễu.
Xung quanh có rất nhiều người vây xem.
Bọn họ đều biết chuyện gì đã xảy ra, ai cũng chỉ trỏ phê phán Trần Anh Tuấn.
Ai cũng nghĩ Tô San và Dương Thanh yêu nhau, Trần Anh Tuấn đeo bám Tô San, còn muốn ỷ thế hiếp người.
“Dương Thanh, anh cứ kệ anh ta.
Đợi người của tôi tới, xem ai còn dám ngáng đường chúng ta?”, Tô San nổi giận đùng đùng.
Dương Thanh cười khổ nghĩ, từ bao giờ anh đã vô dụng đến mức cần phụ nữ bảo vệ?
“Trần Anh Tuấn, nhân lúc tâm trạng của tôi còn đang tốt, tôi khuyên anh hãy mau tránh đường.
Đến khi tâm trạng của tôi không tốt nữa thì sẽ không dễ nói chuyện bây giờ đâu”, Dương Thanh chợt lên tiếng.
“Vậy sao? Thế thì tâm trạng của mày đừng tốt nữa! Tao muốn xem rốt cuộc mày có tài cán gì?”, Trần Anh Tuấn cố tình khiêu khích.
Dương Thanh lắc đầu bất lực.
Trần Anh Tuấn ngây thơ ấu trĩ y như tên của anh ta, không hề chín chắn chút nào.
“Anh là người nhà họ Trần ở Châu Thành phải không?”
Dương Thanh bỗng hỏi.
Vừa rồi lúc Tô San cảnh cáo anh ta có nói ở đây không phải Châu Thành.
“Sao hả thằng nhãi? Bây giờ mày biết tao là ai rồi à?”
Thấy Dương Thanh biết nhà họ Trần ở Châu Thành, Trần Anh Tuấn kiêu ngạo khoe khoang: “Tao chính là người của gia tộc số một Châu Thành, ông nội tao là chủ nhà họ Trần, Trần Hưng Hải!”
Không ngờ đúng là người nhà họ Trần ở Châu Thành.
Lúc trước khi nhà họ Dương bị diệt, Dương Thanh giao nhà họ Dương cho Lạc Bân xử lý.
Còn nhà họ Trần vẫn luôn bày trò gây rối, thậm chí còn muốn tranh đoạt sản nghiệp của nhà họ Dương.
Nhưng toàn bộ sản nghiệp đó đều được chuyển nhượng cho Dương Thanh bằng thủ tục hợp pháp, nhà họ Trần không làm gì được.
Nhưng bọn họ vẫn không ngừng chọc phá Lạc Bân.
Nếu anh không cho Tiền Bưu tới bảo vệ, chỉ e tính mạng của Lạc Bân đã gặp nguy hiểm.
“Thì ra Trần Hưng Hải là ông nội anh! Chẳng trách anh dám kiêu căng như vậy”, Dương Thanh cười nói.
Châu Thành và Giang Hải là hai thành phố cùng cấp bậc, nhưng Giang Hải có bốn gia tộc lớn nhất, còn Châu Thành chỉ có hai.
Nhà họ Trần chính là một trong số đó.
Vậy nên địa vị của nhà họ Trần ở Châu Thành rất cao.
“Mày láo!”
Trần Anh Tuấn quát lớn: “Sao mày dám gọi thẳng tên của ông nội tao?”
“Kể cả ông nội anh đứng trước mặt thì tôi vẫn dám gọi thẳng tên ông ta.
Anh là cái thá gì?”, Dương Thanh cười lạnh.
“Thằng ranh con, mày ép tao!”
Nghe vậy, Trần Anh Tuấn gào lên: “Chúng mày lên cho tao!”
Anh ta vừa ra lệnh, hai vệ sĩ liền xông tới chỗ Dương Thanh.
Tô San cả giận nói: “Anh dám!”
Nhưng đúng lúc ấy, Dương Thanh vốn đang đứng cạnh Tô San chợt động đậy, lập tức xuyên qua người hai tên vệ sĩ kia.
“Bốp!”
Không ai kịp nhìn thấy anh làm thế nào, chỉ thấy một giây sau tay của Dương Thanh đã bóp chặt cổ Trần Anh Tuấn.
“Mày muốn làm gì?”
Hai tên vệ sĩ kinh hãi hét lên.
Dương Thanh vẫn thản nhiên nhìn gương mặt hoảng sợ của Trần Anh Tuấn, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Tôi nói rồi, nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì đừng chọc đến tôi.
Vậy mà anh cứ phải làm tôi khó chịu”.
“Mày, mày định làm gì?”, Trần Anh Tuấn bị Dương Thanh bóp cổ, nói chuyện rất khó khăn.
“Vừa rồi anh nói muốn tôi quỳ xuống cầu xin hả?”, Dương Thanh chợt lên tiếng.
“Thằng nhãi, mày dám động vào tao, nhà họ Trần sẽ không tha cho mày đâu”.
Trần Anh Tuấn sắp chết đến nơi vẫn sĩ diện, dù đang sợ hãi nhưng vẫn giận dữ dọa nạt.
Dương Thanh lắc đầu bất lực.
Một giây sau, anh giơ chân đá một cái.
“Rầm!”
Trần Anh Tuấn bị đá vào khoeo chân, quỳ sụp xuống trước mặt Dương Thanh.
– —————————
.