Khương Đào ngay cả tiền của Tiêu Thế Nam cũng không cầm, đương nhiên càng không muốn nhận tiền Tiêu Giác để lại cho ám vệ.
Sau nàng bỏ tiền ra mua, một ngày trước khi về kinh mới thay. Lúc này nghe được lời khen của Thẩm Thời Ân mới cảm thấy số tiền ấy bỏ ra đúng là đáng lắm!
Vì thế nàng cũng kể lại lời của Tiêu Thế Nam với Hề Vân cho Thẩm Thời Ân nghe, lại cười nói; “Tuy biết này đó đều là nhu yếu phẩm, sau này nhà ta cũng không cần để ý mấy trăm lượng bạc ấy nhưng lúc ấy ta thật sự rất đau lòng. Nếu không phải Tiểu Nam và Tiểu Hề ở cạnh khuyên ta, ta phỏng chừng còn do dự nhiều hơn”.
Thẩm Thời Ân mới đầu còn đang cười, nghe nghe xong lại xụ mặt xuống.
Khương Đào thấy hắn như vậy nghĩ chính mình nói sai cái gì, vội ngưng cười, nghiêm mặt hỏi hắn làm sao?
Thẩm Thời Ân trầm ngâm một lúc, rầu rĩ nói: “Nàng cứ một câu “Tiểu Hề”, hai câu “Tiểu Hề”, đó là ai?”.
Khuong Đào cảm thấy giọng hắn lớn tới mức không thích hợp, đang nghĩ ngợi tìm từ, Khương Lâm đã tiếp lời: “Tiểu Hề chính là thị vệ ca ca, Tiểu Hề ca ca đối với chúng đệ rất tốt. Dọc đường đi không cho tỷ tỷ làm gì cả, đều là huynh ấy cướp làm”.
Khương Lâm nói không sai, ám vệ là Tiêu Giác đặc biệt để lại chăm sóc Khương Đào, cũng ăn nhiều thức ăn nàng mua cho họ, chứ không phải chăm sóc nàng rất nhiều. Chính là lời này nghe có chút ý vị khác.
“A?”. Thẩm Thời Ân cười như không cười nhướng mày với Khương Đào, sau đó quay đi hỏi Khương Lâm, “Cái Tiểu Hề ca ca kia chăm sóc tỷ tỷ đệ như nào? Đệ nói lại tỉ mỉ cho tỷ phu nghe”.
Khương Đào: ………
Cái này không cần thiết, thật đấy!
Mà lúc này trong xe ngựa của Tiêu Giác, Hề Vân đang báo cáo công tác. Hắn báo cáo công tác trên đường, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh, rùng mình một cái.
“Kỳ thật cũng không có gì cần nói, dù sao Tiểu Hề cũng chăm sóc chúng ta rất tốt”. Tiêu Thế Nam nhìn cái gì cũng tò mò, ở trong xe ngựa của Tiêu Giác sờ đông mò tây, nếu không phải còn có Hề Vân ở đây, hắn còn muốn sờ long bào của Tiêu Giác.
Thấy hắn như Tôn Ngộ Không rời núi, Tiêu Giác buồn cười xua tay với Hề Vân, để hắn ra ngoài trước.
Chờ Hề Vân đi ra, Tiêu Giác đang ngồi thẳng cũng thả lỏng, dựa vào gối hỏi Tiêu Thế Nam: “Ngươi còn đang trách phụ mẫu ngươi sao?”.
Tiêu Thế Nam đang lén duỗi tay sờ long bào hắn, nghe vậy sửng sốt nói: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”. Sau đó hắn nghĩ nghĩ nói: “Ta không lừa ngươi, trong lòng ta khẳng định là để ý nhưng tẩu tử ta nói rồi, thế tử cũng không dễ làm, trong nhà không có chỗ của ta thì thôi. Ca ta và tẩu tử ta còn coi ta như đệ đệ ruột ấy, Thẩm gia luôn có chỗ cho ta. Hơn nữa không phải còn có ngươi sao?”.
Tiêu Thế Nam sờ tới đoạn dệt, long bào mềm hơn tơ lụa không biết bao lần, khoa trương “oa” một tiếng.
“Mềm thật nha!”.
Tiêu Giác thấy hắn sắp dán cả mặt lên áo mình, vội giật lại: “Ta lát còn muốn gặp người, ngươi đừng vò nát!”.
Tiêu Thế Nam chu chu môi, nói: “Keo kiệt nha!”.
Tiêu Giác nhịn không được cười rộ lên nhưng bởi vì bên ngoài đều là người hầu của hắn, hắn chỉ đành đè thấp giọng xuống, cười đủ rồi lại nói: “Tuy rằng mỗi năm không có nhiều lắm nhưng nếu ngươi thích sau ta sẽ sai người đưa ngươi một cuộn”.
“Một cuộn không đủ đi? Tẩu tử ta một cái, A Lâm một cái, chúng ta đều có thì nhị ca không thể không có được. Còn có A Dương tuy chưa tới nhưng không thể bỏ rơi hắn. Còn có ta còn có một huynh đệ họ Sở…”.
Tiêu Giác giả vờ tức giận mà nói ngươi dừng!
“Thật coi đây là đồ mua được ở tiệm vải ven đường đấy à? Trong kho nhiều nhất chỉ có ba cuộn, không chia được nhiều như vậy!”.
Tiêu Thế Nam tiếc hận trong lòng: “Aiz, ba cuộn thì ba cuộn, lần tới nhớ cho ta nhiều chút!”.
Tiêu Giác bị hắn chọc cười tới đau bụng, Tiêu Thế Nam thích hắn cười như vậy, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Giác chính là người hay cười mà không phải người hay trầm mặt.
Cười đùa đủ rồi, Tiêu Giác thở dài nói: “Trong lòng ngươi không để ý những thứ đó thì tốt. Ta mới rồi không thấy ngươi đi nhìn phụ mẫu ngươi, còn tưởng ngươi còn giận. Nam nhi tốt chí tại tứ phương, một cái thế tử quốc công tính là gì?”.
Tiêu Giác hiện giờ đứng đầu thiên hạ, một thế tử dựa vào bóng râm của tổ tiên, trong mắt hắn chẳng là cái gì cả.
Tiêu Thế Nam nghe xong lời này sửng sốt, nói :”Cái gì? Vừa rồi phụ mẫu ta cũng tới?”.
Tiêu Giác:……
Hóa ra gia hỏa này căn bản không thấy phu thê Anh Quốc công! Mệt hắn còn tưởng Tiêu Thế Nam còn ghi hận trong lòng, còn đặc biệt kêu hắn ngồi chung, nghĩ an ủi một phen. Hóa ra chỉ đơn giản là hắn mù mắt?
Bọn họ ở trong xe nói chuyện, nói xong cũng đã tới đường Chu Tước, phủ Vinh Quốc công.
Hai Quốc công khai triều, lão Anh Quốc Công và Vinh Quốc công là hai đại tướng, tuy rằng một xuất thân chân đất, một là con cháu thế gia nhưng trên chiến trường lại có giao tình, sau đều được phong Quốc Công, lúc xây phủ liền chọn ở chung chỗ, phủ Anh Quốc Công và phủ Vinh Quốc Công kỳ thật cách nhau nửa con phố, đi vài bước là tới.
Xe ngựa dừng lại, Khương Đào bên này mới được Thẩm Thời Ân đỡ uống, liền nhìn thấy Tiêu Thế Nam chạy qua như cơn gió.
Cơn gió Tiêu Thế Nam lướt qua xe họ cũng không ngừng lại, chạy qua lại thấy không đúng, quay về giúp Khương Đào đỡ Khương Lâm xuống xe.
Khương Lâm được hắn ôm xuống đất, sau hắn lại chạy, cũng rửng mỡ chạy theo sau lưng hắn, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Nam ca ca đi đâu vậy? Từ từ đợi đệ với!”.
Khương Đào vừa thấy họ kẻ chạy người đuổi thì đau đầu, vội nói: “Đừng chạy đừng chạy, Tiểu Nam làm gì? Rơi cái gì?”.
Tiêu Thế Nam nghe được tiếng kêu của Khương Lâm, dừng bước kẹp hắn dưới nách, đáp: “Ta đánh rơi mất phụ mẫu rồi!”.
Lời của edit: Khum biết các bạn thấy Tiểu Nam như nào nhưng ban đầu khi edit mình không quá thích nhân vật này, đúng là tâm lý lúc mười mấy tuổi, rất chẻ chow, sau qua từng chương truyện tới giờ, qua mấy cái chi tiết không biết có ai để ý không, tui thấy dù Tiêu Thế Nam hơi ngáo xíu nhưng lại rất dịu dàng nha.
