Tần Tiêu Hiền thoáng chột dạ, ánh mắt bay lung tung, viện đại một cái cớ gạt hắn: ”Là…Là có người qua đường đúng lúc nhìn thấy nói cho đệ biết!”
”Vậy hả, vậy…Vậy cậu có gặp người nào không?” Quách Kỳ Lân dè dặt hỏi lại.
”Người bắt cóc huynh à? Cái này thì đúng là không thấy.” Tần Tiêu Hiền lắc đầu, hắn còn không biết tên côn đồ chạy trốn đã bị Dương Cửu Lang giải quyết, vội vàng giục Quách Kỳ Lân: ”Bọn cướp còn chưa sa vào lưới, chúng ta ở đây không an toàn, mau đi tìm mấy người Cửu Lang đi, à phải rồi! Chắc là Cửu Long đang ở trong cửa hàng nhà huynh đợi huynh đó, cả ngày rồi huynh không về, huynh ấy còn phải quản lý cửa hàng lương thực, huynh mau về tìm huynh ấy thay ca đi!”
Xem ra hắn chưa gặp Cửu Hoa, Quách Kỳ Lân nhẹ nhàng thở phào, vội vàng cúi đầu mang giày, hai người dẫn theo con bé, vội vàng nói một tiếng với tiểu hòa thượng giữ cửa kia, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi chùa Quảng Tế.
Bên này trong phòng giam của nha môn, Dương Cửu Lang vừa tới đã gặp Châu Cửu Lương, nghe hắn nói ba tên cướp kia đã rơi xuống vách đá, Dương Cửu Lang đành phải để quan binh khiêng hai thi thể của hai tên côn đồ tới nha môn.
Lúc này, Hầu Chấn đang ở trong phòng chứa thi thể khám nghiệm với Ngỗ tác*, những người không liên quan như họ chờ cũng chỉ có thể chờ trong phòng trực của nhà tù.
*Ngỗ tác: nhân viên pháp y thời xưa.
”Ngươi nói lão Tần tìm được Đại Lâm rồi à!”
Sau khi nghe nhân viên của tiền trang báo cáo, tảng đá trong lòng của Dương Cửu Lang xem như rơi xuống, không chết là tốt! Không chết là tốt rồi! Làm hắn sợ muốn chết!
”Đợi chút! Đợi một chút!” Trương Vân Lôi gọi nhân viên kia lại, vội vàng lại gần hỏi hắn: ”Đại Lâm có bị thương không vậy? Bây giờ nó đang ở đâu?”
Nhân viên trả lời: ”Thiếu gia không bị thương, bây giờ đang ở trong tiền trang, hôm nay các Nhị chưởng quỹ của chi nhánh đều tới, hình như là muốn tìm thiếu gia nói chuyện gì đó, thiếu gia đang nói chuyện với họ.”
”Người không bị gì là được!” Trương Vân Lôi cũng nhẹ nhàng thở phào, phất tay với hắn, ra hiệu hắn lui ra đi, sau đó đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương bên cạnh, nhíu mày hỏi: ”Mạnh ca đâu? Huynh ấy sao rồi?”
Châu Cửu Lương nói: ”Đệ đưa huynh ấy tới Minh Nguyệt Lâu rồi, huynh ấy hít phải quá nhiều thuốc mê, bây giờ còn đang ngủ, nhưng không có gì đáng ngại, ngủ một lát sẽ tỉnh lại.”
”Vậy là tốt rồi!” Trương Vân Lôi gật đầu, vụ bắt cóc lần này mặc dù là nguy hiểm, nhưng cũng may tất cả mọi người đều không bị thương, đây mới là chuyện quan trọng nhất, tất cả đều vui! Đáng mừng!
Dương Cửu Lang thở dài hơi mệt tim: ”Được rồi, sau khi trải qua tai nạn này, chắc hẳn Vương Phú Quý cũng không dám làm chuyện bắt cóc ám toán gì nữa đâu, cuối cùng chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.”
”Không đơn giản vậy đâu.” Châu Cửu Lương nói, hơi nhíu mày, nhìn về phía Dương Cửu Lang: ”Vương Dụ Tôn vẫn rất cố chấp với chức hội trưởng thương hội, chỉ còn một tuần nữa là tới ngày tranh cử, Cửu Lang, huynh có chắc là có cách đối phó hắn không?”
Dương Cửu Lang cũng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua đối mặt nhau ở Minh Nguyệt Lâu, hắn hơi nhếch môi, giống hệt trước đó, nhướng mày với hắn: ”Không phải ngươi nói theo ta sao?”
Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ: ”Vậy thì tùy huynh! Thật ra ta chỉ muốn nói là nếu như huynh không có kế khả thi, ta cũng có thể cho huynh một kế.”
”Ồ?” Dương Cửu Lang hết sức hứng thú: ”Kế gì? Nói nghe thử.”
Châu Cửu Lương cười cười, liếc một vòng quanh nhà tù, thong thả xoay người đi, bước đến trước đống hình cụ, vuốt ve sợi dây thừng to bằng cổ tay trên thập tự giá bằng gỗ: ”Ngũ mã phanh thây, huynh thấy sao?”
”Ha!” Dương Cửu Lang lập tức phì cười: ”Thật không hổ danh là huynh đệ tốt của ta, thế mà suy nghĩ cũng giống nhau nữa!”
Trương Vân Lôi nghe không hiểu ý bọn họ, y nhìn họ với vẻ mờ mịt: ”Ngũ mã phanh thây? Đây là ý gì vậy?”
Còn chưa đợi cho hai người giải thích với y, Hầu huyện lệnh đã vội vã đi ra từ phòng chứa thi thể, ba người thấy thế vội vàng sáp tới, mặt Hầu Chấn cứng ngắc, bất đắc dĩ nhìn mấy người họ: ”Mấy cậu liều lĩnh quá, chuyện nguy hiểm như vậy thì phải đến nha môn báo án trước chứ! Sao lại tùy tiện hành động!”
Dương Cửu Lang cười: ”Không phải bọn ta bảo Cửu Long đi báo án rồi sao?”
Hầu Chấn nghe vậy xong thì còn tức hơn: ”Vậy ngươi cũng phải nói nó tới báo sớm chút chứ! Ta mới phái nha dịch ra ngoài, các ngươi lại tới, phải chi tới sớm chút chẳng phải là ta khỏi tốn công như vậy rồi à!”
”Đúng rồi!” Điều này cũng nhắc nhở Dương Cửu Lang, vội vàng nói với ông ấy: ”Vừa rồi nhân viên của tiền trang tới đây, nói là lão Tần đã tìm được Đại Lâm rồi, chú Hầu, nhân lúc này còn chưa đi xa, chú mau cho đội nha dịch tìm người đó về đi!”
Hầu Chấn tức khắc nguýt hắn một phát, giận đến mức nghiến răng ken két, mắng cũng mắng không ra hơi, Dương Cửu Lang cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cười nịnh, vỗ lưng ông ấy: ”Không phải ta cũng là thấy ngài mỗi ngày trăm công nghìn việc, nghĩ chắc mình cũng có thể giải quyết nên mới không quấy rầy ngài hay sao?”
”Ngươi còn ít gây phiền sao!” Hầu Chấn quát lớn, dùng sức chọc vào vai hắn: ”Ngươi to gan nhất đấy! Ngay cả chuyện giết người mà ngươi cũng làm được! May mà hắn là tội phạm tử hình! Nếu không thì ta chắc chắn phải còng ngươi lại rồi!”
”Dạ dạ dạ, ngài công chính liêm minh nhất.” Dương Cửu Lang gật đầu, còn vái ông ấy một cái.
Hầu Chấn cũng lười trách hắn, căn dặn một câu cuối: ”Lần sau tuyệt đối không được làm vậy! Biết chưa?”
”Biết! Biết rồi!” Dương Cửu Lang đáp qua loa.
Châu Cửu Lương bước lên hỏi: ”Chú Hầu, có tìm ra được thứ gì có ích từ trên người hai tên đó không?”
Hầu Chấn lắc đầu: ”Không tìm ra được gì hết, hơn nữa thân phận của chúng đến nay cũng không thể xác định được.”
Dương Cửu Lang khẽ nhíu mày: ”Nói vậy thì tội của Vương Dụ Tôn vẫn chưa định được?”
Hầu Chấn nghe hắn nói lập tức nổi giận, lúc này nguýt hắn một phát: ”Cái này còn không phải là trách ngươi à! Phải chi ngươi giữ lại mạng cho người ta là có khả năng bắt giam Vương Dụ Tôn đợi thẩm tra rồi!”
”Được được được, trách ta trách ta.” Dương Cửu Lang vẫn cười: ”Nhưng như vậy cũng tốt, ta vẫn muốn xem thử trong chuyện tranh cử hội trưởng thì hắn còn có thể vẽ vời giở trò đến đâu nữa!”
”Các ngươi đó! Đứa nào đứa nấy nghé con mới đẻ không biết sợ cọp!” Hầu Chấn thở dài, xua tay bảo họ ra ngoài: ”Được rồi, đi hết đi, đừng ở đây làm phiền ta.”
”Chờ đã chú Hầu! Còn vấn đề!” Dương Cửu Lang xích lại gần ông ấy, nhíu mày nói: ”Hai tên côn đồ kia, trong đó có một tên đã chết không rõ nguyên do trước khi chúng ta đuổi tới miếu hoang rồi, ta thấy vết thương trên người hắn không thể là do Đại Lâm làm được, ngài giúp kiểm tra một chút đi?”
”Cái này sao mà tra?” Hầu Chấn nhếch mày: ”Thân phận của đám cướp đó còn chưa biết, nhưng xem ra chắc là mấy tên phạm tội hình sự nhiều lần, ta đoán là chúng lăn lộn trên đường cho nên chọc phải kẻ thù gì rồi?”
”Có thể là vậy…Được rồi, coi như ta chưa nói gì đi!”
Dương Cửu Lang phất tay, mặc dù còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng có thể xác định người giết hắn không phải kẻ địch, cái này không có gì để lo lắng, về phần rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chắc phải đi hỏi Quách Kỳ Lân mới biết.