Chẳng mấy chốc, hư không lại vang lên tiếng nổ khác, âm thanh như tiếng sấm rền.
“Tần Vũ, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”
Sau đó là tiếng quát lạnh lùng vang vọng khắp đất trời, cao thủ của Hằng Nhạc Tông đã tới, hơn nữa đội hình còn khủng bố hơn Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông rất nhiều, khí thế của ai cũng ngút trời, chèn ép khiến hư không ầm ầm rung chuyển.
Lời còn chưa dứt, Doãn Chí Bình khí thế ngập trời đã xuất hiện trên hư không của Loạn Cổ Thương Nguyên như một đạo thần hồng.
Uỳnh!
Có lẽ là cơ thể Doãn Chí Bình quá nặng nên hắn ta vừa đáp xuống, cả hư không đều rung lên.
Sự xuất hiện của hắn ta khiến mọi người đều ngạc nhiên cảm thán, nhất là khi cảm nhận được sức mạnh cường đại trong cơ thể hắn ta, rất nhiều tu sĩ già đều thấy hổ thẹn, ở trước mặt Doãn Chí Bình, bọn họ đều bị nghiền ép.
Đương nhiên không phải ai cũng ngạc nhiên.
Chẳng hạn như phía Hạo Thiên Huyền Chấn, Đan Thần, Thượng Quan Ngọc Nhi, Gia Cát Vũ, trong mắt họ hiện lên tia sáng lạnh lẽo, chính quỷ kế của Doãn Chí Bình đã giết chết một thiên tài vô song.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hư không rung chuyển dữ dội, cao thủ của ba tông chiếm ba hướng của hư không, khí thế ngút ngàn, đội hình cực kỳ mạnh.
“Sư huynh, sao huynh lại ngăn cản ta?”, lão tổ định ra tay khi nãy của Thanh Vân Tông sầm mặt nhìn Thanh Vân Lão Tổ.
“Sao chúng ta phải vội làm con chim đầu đàn chứ?”, Thanh Vân Lão Tổ trầm giọng nói: “Hơn nữa kẻ đấu với hắn là Doãn Chí Bình, dù ai thắng ai thua, ai sống ai chết cũng chỉ có lợi chứ không có hại với chúng ta”.
“Ý của sư huynh là…”