“Thạch Khoan?”
Tạ Mạnh Trí giống như sói đói lâu nhìn thấy con dê béo thì trực tiếp xông tới.
“Mẹ kiếp ông giỏi chạy đấy, tôi xem ông bây giờ còn chạy đi đâu!”
Anh ta giơ tay lấy còng tay ra, chuẩn bị còng Thạch Khoan lại.
Giang Nghĩa ho khẽ một tiếng: “Không cần.”
Tạ Mạnh Trí lúc này mới bình tĩnh lại.
Cũng đúng, nơi này là cục cảnh sát, Thạch Khoan nếu đã đi vào thì không thể chạy mất được, một lão già như này, tùy ý một cảnh sát nào cũng có thể chế ngự.
Hơn nữa Giang Nghĩa cũng ở đây, còn tới lượt Tạ Mạnh Trí ra vẻ sao.
Anh ta cảm nhận được sự thất thố của mình, ngại ngùng gãi đầu, lùi lại mấy bước.
“Tổng phụ trách, Thạch Khoan này sao lại ở đây?”
Giang Nghĩa khoát tay: “Chuyện này sẽ có người báo cho anh, tôi không ở đây nói gì nhiều nữa. Được rồi, tội phạm cũng bắt được rồi, chứng cứ cũng đầy đủ, nơi này đã không có chuyện của tôi nữa. Chuyện tiếp theo, tất cả giao hết cho đội trưởng Tạ rồi.”
Tạ Mạnh Trí lập tức chào: “Tuân lệnh!”
Giang Nghĩa đứng dậy rời đi, vừa đi tới cửa anh lại không nhịn được mà quay đầu nhìn Thạch Khoan.
Có lẽ là do hiếu kỳ, có lẽ là do chức trách, Giang Nghĩa trước khi rời đi không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Đúng rồi, có chuyện tôi vẫn muốn làm rõ. Thạch Khoan, nhân vật lớn ở thủ đô đặt đơn hàng của ông từ trước đến nay là ai?”
Nhân vật lớn này là nguyên tố mấu chốt.
Nếu không phải nhân vật lớn này bị bệnh đặt đơn hàng, Thạch Khoan cũng sẽ không đi tới bước đường này.
Sự việc đến nước này, Thạch Khoan cũng không có cái gì để che giấu nữa.
Ông ta thở dài một hơi, nói: “Vị nhân vật lớn đó là Giang Hàn Phi – chủ tịch của tổng bộ khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc ở thủ đô.”
Đối với Thạch Khoan mà nói, đây là một cái tên rất bình thường.
Ông ta nói cũng nói rồi, không có gì to tác cả.
