Phùng Giai Di đáp không chút do dự: “Được!”
Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm ngon miệng đã được đưa lên.
Lúc này Dương Thanh mới phát hiện, cô gái này quả là toàn năng, không chỉ có võ thuật xuất chúng mà còn biết nấu ăn.
Chỉ là mấy món ăn thường này, nhưng hương vị rất hợp khẩu vị của Dương Thanh.
Đợi Dương Thanh ăn xong, Phùng Giai Di lại cặm cụi thu dọn bát đũa, xong xuôi mới hỏi: “Còn cần tôi làm gì nữa không?”
Dương Thanh đã thay bộ đồ sạch sẽ khác, bèn nói: “Giặt bộ đồ kia cho tôi, à, giặt luôn cả bít tất của tôi nữa đi”.
Đúng là anh rất thương cảm với Phùng Giai Di, nhưng nếu muốn anh đứng ra ngăn cản việc hôn nhân này vì cô ta thì lại là chuyện không thể.
Anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng sẽ không dùng sự trọng tình trọng nghĩa ấy lên người một kẻ còn chẳng được coi là bạn mình như thế.
“Cô đã biết, quan hệ giữa chúng tôi và Hoàng tộc họ Phùng đã không có khả năng cứu vãn được, vậy cô còn cố gắng ở lại bên cạnh tôi làm gì?”
Nói xong, anh lại thở dài: “Tôi cũng có quen biết người của Hoàng tộc họ Vũ, nếu cô không muốn bị gả cho người của Hoàng tộc họ Vũ thì tôi có thể khiến Hoàng tộc họ Vũ từ chối”.
Phùng Giai Di lại nói như tự giễu: “Dù từ chối Hoàng tộc họ Vũ này thì vẫn sẽ có một Hoàng tộc họ Vũ khác thôi”.