Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lạnh nhạt nói: “Thì thế nào?”
Ma Long ngây người.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả tiếp tục nói: “Hắn để Trật Tự lại, ngươi hiểu chưa? Hắn đã từ bỏ mọi thứ ở đây, biến thành một tên rác rưởi, sẽ sớm bị thời đại vứt bỏ. Để người như vậy trở thành đá kê chân cho Kỷ nguyên, chẳng bằng để hắn sống một đời xoàng xĩnh tầm thường, bởi vì hắn không xứng chết trong tay ta.”
Ma Long không tin, hỏi: “Trật Tự cuối cùng đang ở trong phi thuyền? Chẳng lẽ đây không phải một cái bẫy?”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chỉ vào phi thuyền, nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải là một cái bẫy, tất cả Hỗn Loạn ở trong hư không đều đang chứng minh cho ta chuyện này, chắc chắn không sai đâu.”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả toát ra vẻ điên cuồng, trong miệng thì thầm: “Đây là Trật Tự cuối cùng, chỉ cần ta hủy diệt nó, hết thảy đều kết thúc.”
Thân hình nó khẽ động, bỗng nhiên lao về phía phi thuyền.
Ma long nhìn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đang đi xa, trong mắt lộ ra vẻ giằng co.
Mặc kệ Cố Thanh Sơn thật sự từ bỏ việc chống cự hay là có âm mưu gì, hắn quả thực đã rời khỏi dòng chảy thời gian này.
Nếu không đuổi theo, thì thực sự không đuổi kịp.
Người này triệt để biến mất khỏi chín trăm triệu tầng thế giới, từ nay về sau sẽ ẩn nấp trong một thời đại nào đó, không ai có thể tìm được hắn.
Không được!
Tuyệt đối không được!
Ma Long mở bàn tay ra, tung ba đồng tiền lên.
Sương đen bắt đầu lan tràn, mấy giây ngắn ngủi đã triệt để bao vây nó ở bên trong.
Sương mù khẽ động.
Một con rồng đen phóng lên cao.
Nó đuổi theo Cố Thanh Sơn!
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả mặc kệ không hỏi, trực tiếp đi tới trước phi thuyền.
“Người gia tải Trật Tự cuối cùng, ngươi tự mình đi ra, hay là muốn ta mời ngươi đi ra?” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả hỏi.
Cửa khoang phi thuyền lần thứ hai mở ra.
Barry từ bên trong đi ra.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả quan sát hắn ta, giọng khàn khàn: “Không sai, đây là Trật Tự cuối cùng và người gia tải Trật Tự.”
Nó kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Trải qua vô số năm tháng, cuối cùng đã đến giờ khắc này.
Cho dù là tồn tại như nó cũng không cách nào ức chế sự kích động của mình.
Barry đứng trên thân phi thuyền, đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, phun ra vòng khói.
Ánh mắt của hắn ta nhìn thẳng vào Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
“Nghe nói, sau khi ngươi giết ta, kỷ nguyên Hỗn Loạn sẽ hoàn toàn giáng lâm?”
Barry hỏi.
…
Ma Long phi hành trong màn sương mù vô tận.
Dựa vào sức mạnh của ba đồng tiền, nó lại trở về dòng sông thời gian, truy tìm tung tích Cố Thanh Sơn.
May mà Cố Thanh Sơn vẫn chưa rời đi lâu lắm, dao động thời không luôn để lại một chút dấu vết mờ mờ, để nó có thể phán đoán hướng đi của đối phương.
Ma Long đẩy nhanh tốc độ.
Bay.
Toàn lực, bay.
Cho đến một khắc kia.
Thân hình nó chợt dừng lại, ánh mắt rơi vào trong sương mù nhàn nhạt phía trước.
Cố Thanh Sơn từ trong sương mù xuất hiện.
“Ta đã buông bỏ Trật Tự, cũng từ bỏ tất cả, ngươi còn đuổi tới đây làm gì? Lẽ nào ngươi còn có những chuyện khác tìm ta?” Hắn cáu kỉnh hỏi.
Ma Long lẳng lặng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Đúng vậy… Ta cảm thấy… Không sai, là ngươi.”
“Ngươi đang nói cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ma Long nói: “Từ khi ở sao Song Tử, ta đã cảm nhận được loại sức mạnh này trên người ngươi.”
“Sức mạnh gì?”
“Sức mạnh đến từ bản thân ta.”
Ma Long lấy ra một đôi gang tay, từ từ mang vào, tiếp tục nói: “Lúc đó ta cho rằng mình cảm ứng sai rồi.”
“Dù sao, ở trong cùng một thời không, tại sao lại tồn tại hai cá thể cùng có sức mạnh Ma Long cường đại như vậy?”
“Trận chiến trong thời đại viễn cổ ấy, ngươi xuất hiện vào đúng thời khắc cuối cùng, khống chế được Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả giết chết ta.”
“Nhưng khi ấy ta đã chuyển hóa thành thể Vực Sâu, căn bản sẽ không chết. Cho nên Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chỉ khiến ta lâm vào ngủ say.”
“Cho nên tuy rằng nó giết ta, nhưng không chiếm được sức mạnh của ta.”
“Không ai có thể cướp được sức mạnh hồn khí cực cổ siêu cấp ở trên người ta!”
Ma Long mang xong găng tay, vẫy vẫy hai cái.
Phừng…
Lửa đen cuộn trào mãnh liệt từ trên găng tay phát ra.
“Cố Thanh Sơn, trên người ngươi có một sức mạnh Ma Long khác, chuyện này quả thực không thể nào tin nổi.”
“Vì thế ta tự mình đi đến Vương quốc Kinh Cức một chuyến, kết quả lại bị các ngươi đánh bại.”