Anh nhớ lại vụ việc nhiều năm trước, anh thật sự rất sợ, rất sợ.
Thật may mắn! May mà cô không sao!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.
Mặc dù cô không sao nhưng anh cũng sẽ không tha cho những người có ý đồ làm hại cô, kể cả Tô Trung Dung, mà hôm nay ông ta còn tự va vào họng súng của anh, vậy thì đừng trách anh.
“Em không sao.” Tô Khiết biết anh lo lắng điều gì, cô dựa vào lòng anh, vòng tay lên ôm eo anh: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không để mình gặp chuyện đâu.”
Trước đây vì hai con, cô sẽ không để mình gặp chuyện, sau này còn có anh nữa.
Vì họ, cô cũng phải bảo vệ tốt bản thân!
Tô Khiết có thể cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi của anh, cô ngẩng đầu, kiễng chân hôn lên môi anh.
Cô biết người đàn ông này rất mạnh mẽ nhưng đôi khi anh cũng yếu đuối, cũng cần được an ủi.
Mà anh lúc này dường như có vẻ mỏng manh, yếu đuối khiến người khác càng thêm xót xa, Tô Khiết nhìn mà đau lòng.
Tô Khiết vốn chỉ định hôn nhẹ anh, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại ôm chặt lấy cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn.
Nguyễn Hạo Thần hôn rất sâu nhưng bàn tay ôm cô của anh lại đang run rẩy, đó là một loại sợ hãi từ nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Không ai có thể biết được nỗi sợ hãi trong lòng anh lúc này.
Cảm giác sợ hãi ấy đã được anh che giấu rất nhiều năm, vậy mà bây giờ lại đột nhiên bị đào lên máu tươi đầm đìa.
Tô Khiết vẫn luôn nhạy cảm, đương nhiên cô cảm nhận được sự khác thường của anh, mắt cô hơi loé lên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô cho rằng anh đang sợ hãi vì chuyện của cô.
Cô đưa tay ôm chặt lấy anh, muốn cho anh sự an ủi chân thực nhất.
Đôi tay run rẩy của Nguyễn Hạo Thần dân bình thường lại, trái tim hoảng hốt của anh dường như cũng dân bình tĩnh lại.